← Quay lại trang sách

Chương 17 Càn Khôn Biến

Chỉ qua vẻn vẹn một ngày, hiện giờ địa vị của Dịch Thư Nguyên ở trong Dịch gia rõ ràng đã tăng cao lên đáng kể rồi, Triệu thị vừa nhìn thấy hắn trở về liền lập tức đứng ở cửa sân vui vẻ ra mặt, khách khách khí khí nói.

"Đại bá, sáng sớm ngươi đã đi đâu vậy? Điểm tâm còn chưa ăn đã đi rồi?"

"Lúc đi ta đã nói cùng với Bảo Khang rồi, ta lên núi bắc đi dạo."

Dịch Thư Nguyên cầm theo bình trúc nâng hòn đá bên trên, vừa trả lời vừa bước nhanh lướt qua Triệu thị, đi vào trong nội viện, thẳng đến trong phòng.

Triệu thị nhìn theo thân ảnh Dịch Thư Nguyên, vẫn không ngừng xum xoe.

"Ah, y không nói cho ta biết, đúng rồi, trong nồi còn mấy cái bánh ngô nóng dấy, đại bá ăn chút đi?"

"Vậy thì làm phiền rồi, à đúng rồi, trong bình trúc này có rất nhiều cua đá, nuôi đến ngày mai, sau đó xử lý đun nhừ cùng với cháo, vung thêm một ít muối liền ăn rất ngon."

Triệu thị nhận lấy bình trúc mở ra nhìn vào, bên trong quả thật có rất nhiều cua đá, liền cười hì hì trả lời.

"Vậy ta đi lấy bánh ngô cho đại bá trước."

Dịch Thư Nguyên gật đầu, tiếp đó đi đến nhà chính, bày ra dụng cụ thư phòng.

Bàn vẫn tương tự như cũ, văn chương và giấy vẫn tương tự, chỉ bất quá hôm nay cái nghiên mực tàn phá kia đã được đổi thành một hòn đá màu vàng nhạt, Dịch Thư Nguyên đặt hòn đá lên trên bàn, vốn tưởng rằng cần làm chút gì cho bằng phẳng, không ngờ sau khi đặt lên viên đá lại không hề lắc lư chút nào.

"Chậc chậc, cái này chính là duyên phận."

Dịch Thư Nguyên lấy gậy mực ra mài trong nước, mực nước chậm rãi tan ra bên trong hòn đá vàng, như mây đen tầng tầng nhuộm kín bầu trời, cuối cùng hóa thành một mảnh đen nhánh tinh tế.

So sánh với lần đầu tiên luyện tập trong nhà, hôm nay Dịch Thư Nguyên chỉ trong nháy mắt liền đã tiến vào trạng thái.

Điểm nhẹ chút mực, bút rơi trên giấy trắng, bút lông kéo lê trên mặt giấy tạo ra từng đạo đường cong duyên dáng, nếu như ngày hôm qua có thể viết ra chữ tốt như vậy, như vậy lấy tâm cảnh hôm nay của hắn cũng có thể viết ra.

Thật sự là ý đến thần đến, luyện tập thư pháp viết cái gì cũng được, nhưng dưới tâm cảnh mở rộng, Dịch Thư Nguyên làm liền một mạch, không ngừng viết xuống, trên giấy tuyên thành đặt bút rõ ràng là một trang 《 Càn Khôn biến 》, chính là bài từ năm đó làm hại sáu người cùng phòng Dịch Thư Nguyên cùng nhau bị thông báo phê bình.

Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã không phải là chính mình phiền muộn kia nữa, cái cảm giác du lịch thiên hạ hướng tới mở ra tâm thần tựa như không ngừng phóng đại giữa mỗi câu chữ, kéo dài cái loại ý cảnh trong thiên hạ này chỉ có mình ta.

Dịch Thư Nguyên vừa viết vừa niệm, càng viết càng nhanh, phảng phất giống như lấy bút làm kiếm, khắc ra ngàn vạn hào hùng, lại càng lộ ra cảm giác ý chí ở trong Hồng Trần nhưng tâm cảnh tiêu dao!

"Biết âm dương, lĩnh hội ngũ hành, trên ứng Bắc Đẩu hóa sao dày đặc, thiên can địa chi cùng giao nhau, bốn mùa tiết khí cùng hô ứng, nuốt Nhật Nguyệt, chấn Càn Khôn, thần du ngàn vạn nhặt đạo vỡ, nhìn thiên địa, ngộ duyên sinh, bát phương lục hợp tự mơ tưởng, thiên cương pháp, địa sát biến, lại cười trong mộng ý tùy theo, lại thán chỉ là lòng mê say..."

Một tiếng "Rặc rặc ~" vang lên, tim Dịch Thư Nguyên đập mạnh một cú, một bút sau cùng không thể hạ xuống, văn chương từ đó mà đoạn.

Theo những dụng cụ thư phòng nghiêng xéo trượt xuống, ngòi bút cũng kéo lê một đoạn thật dài trên tờ giấy, một góc của cái bàn gỗ xưa cũ sụp xuống.

"Phanh" "Lạch cạch"...

Chặn giấy, mực, hòn đá, giấy tuyên thành, nhao nhao theo cái bàn khuynh đảo mà rơi xuống mặt đất, Dịch Thư Nguyên cầm bút đứng tại chỗ, cũng chỉ theo bản năng duỗi tay trái ra bắt được cái chén đựng nước đào.

"Ôi ôi!!!, đại bá, ngươi đang làm cái gì a—— "

Triệu thị bưng một bát bánh ngô đi vào, đúng lúc thấy cái bàn sụp xuống, lập tức thét chói tai chạy tới, thế nhưng khi đến trước mặt Dịch Thư Nguyên thì bộ dạng hùng hổ theo bản năng lại rất nhanh thu liễm lại, trở nên hòa hòa khí khí.

"Đại bá, cái bàn này đang tốt tại sao lại đổ thế?"

Dịch Thư Nguyên không để ý tới nàng, đặt bát đào lên trên mặt đất, sau đó đi đến phía trước cái bàn bị lật ngược, nhìn một góc bàn nứt toác, nguyên lai cái chân này đã sớm bị côn trùng đục rỗng, bên ngoài nhìn qua không rõ ràng, nhưng bên trong thì thôi, chỉ còn lại một chút vỏ gõ bọc ở bên ngoài.

Bây giờ sâu mọt ngược lại là đã sớm không còn rồi, nhưng cái bàn miễn cưỡng miễn cưỡng lâu như vậy cũng đã bị hỏng.

"Nè."

Dịch Thư Nguyên cười một cái, chỉ vào góc bàn nói.

"Cái bàn này sớm đã bị đục rỗng rồi, không phải hỏng vào hôm nay cũng sẽ hỏng vào ngày mai, may mà không làm bị thương người khác."

Triệu thị liền nhìn theo tay Dịch Thư Nguyên chỉ, thấy được cái chân bàn kia, cũng hiểu rõ lời hắn nói là thật, vừa vỗ ngực vừa đưa bánh ngô đưa tới.

"Ai ôi!!! Thì ra là như vậy, vừa nãy còn làm ta hoảng sợ một hồi, chút nữa để đương gia tìm khúc gỗ sửa lại một chút, đại bá, ngươi ăn bánh ngô đi, giao nơi đây cho ta thu thập là được rồi."

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, nhặt lên chặn giấy cùng một chút những mảnh mực vỡ lớn trên mặt đất, cùng với cái hòn đá làm nghiên mực, lại dùng chén nước giặt bút lang hào, sau đó cùng nhau để vào bên trong hộp gỗ nước sơn, tiếp đó nhận bát bánh ngô đặt ở trên hộp, nâng cả cái hộp đi tới gian phòng đối diện.

Triệu thị nói là để mình thu dọn, nhưng đợi Dịch Thư Nguyên rời khỏi, liền lập tức kêu con dâu Lý thị của mình đến, còn mình thì lại bận bịu những thứ khác.

Dịch Thư Nguyên đương nhiên nhìn ở trong mắt, lắc đầu thở dài trong lòng, khó trách có câu tức phụ ngạo thành bà, kiếp trước không quá lý giải, đời này nhìn qua vừa thấy liền hiểu.

Lý thị cũng không ngại gian khổ, cầm cây chổi ra chuẩn bị quét dọn mặt đất, mới bắt đầu thu dọn, liền theo bản năng bị tờ giấy trương tuyên trên mặt đất kia hấp dẫn.

Giờ phút này mặt ngoài giấy tuyên thành không chỉ có một vết vạch sau cùng của Dịch Thư Nguyên, còn tung tóe lên một vũng nước mực, chính là vừa nãy theo hòn đá vàng rơi xuống đất, mực nước còn lại tung tóe đổ ra ngoài.

"Chữ này thật là đẹp..."

Cho dù Lý thị căn bản không biết chữ, nhưng vẫn theo bản năng cảm thấy cứ như vậy quét bỏ tờ giấy này đi thì quá mức đáng tiếc, nàng đặt cây chổi xuống, nhặt tờ giấy tuyên thành lên, lại cẩn thận phủi bụi đất phía trên, nhìn thoáng qua Dịch Thư Nguyên bên nhà, sau đó treo giấy ở trên bàn hong khô mực.

Chập tối, hôm nay Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An đi ra ngoài giúp đỡ người trong thôn làm móng trở về, cùng nhau trở về là tiểu hài tử đi xem náo nhiệt chơi đùa a Bảo.

"Đương gia, các ngươi đã về? Cái bàn trong nhà chính bị mọt đục hỏng rồi, tìm thứ gì miễn cưỡng dùng trước một chút!"

Triệu thị ở trong phòng bếp thò đầu ra ngoài kêu.

"A? Bàn hỏng rồi?"

Dịch Bảo Khang kinh ngạc hỏi một câu, cùng nhi tử đi đến nhà chính nhìn xem, sau khi xem qua quả nhiền là thế, chân bàn bị đã mọt đục rỗng.

Mà Dịch Dũng An đi đến nhà chính liền ngó qua từ giấy Tuyên Thành đã khô mực kia.

"Chữ này của đại bá thật là đẹp, cảm giác so sánh với lần trước càng đẹp hơn rất nhiều!"

Dịch Bảo Khang nở nụ cười, có chút kiêu ngạo mà nói.

"Đó là tự nhiên, đại bá của ngươi năm đó chính là thần đồng nổi danh khắp mười dặm tám, phu tử của trường Huyện cũng rất thân cùng đại bá nha, đối đãi giống như là nhi tử vậy, không đúng, nhi tử là có thể tùy tiện giáo huấn, phu tử kia ngay cả thước cũng không nỡ đập vào tay đại bá của ngươi! Ài, nếu như không phải năm đó bị bệnh..."

Giọng của Dịch Bảo Khang suy sụp hơi nhỏ xuống.

"Tốt rồi, đừng ngơ ngác ra đó nữa, ngươi trước tiên lật cái bàn qua, ta đi tìm khúc gỗ."

"Vâng."

Dịch Dũng An vâng dạ, tầm nhìn lại nhìn chằm chằm vào giấy tuyên thành, nghĩ thầm, lần trước vào trong thành, trên những quán sách kia nhiều tranh chữ như vậy, nhưng cảm giác không có tờ nào có thể so sánh được với chữ của đại bá, khá lắm, chủ quán kia dám bán mười lượng, vậy chữ đại bá chẳng phải là hơn một trăm lượng sao?

Mặc dù biết chủ quán đều sẽ rao giá trên trời, nhưng Dịch Dũng An thật sự cảm thấy những tờ tranh chữ có thể bán lấy tiền kia đều không sánh bằng tờ giấy này của đại bá.

"Đại bá ——Ngài có còn muốn tờ giấy đã viết chữ này hay không vậy, nếu không quan tâm ta liền cầm đi đốt nhé?"

Dịch Dũng An hô hào một tiếng về phía gian phòng Dịch Thư Nguyên, bên đó khép cửa, trong phòng truyền ra tiếng Dịch Thư Nguyên nói chuyện.

"Bỏ đi."

"A, đại bá, ngài viết cái này là cái gì thế?"

Dịch Dũng An lại hỏi một câu.

Giờ phút này Dịch Thư Nguyên nằm ở trên giường trong phòng, lấy tay gối đầu, ung dung trả lời một câu ra phía ngoài.

"Càn ~ Khôn ~ biến ~"

Bên phía nhà chính, Dịch Dũng An nghe vậy lại do dự, vẫn không thật sự nỡ cầm tờ giấy này ra nhóm lửa, tuy rằng nó đã bị nhiễm mực, nhưng cuối cùng y vẫn cẩn thận gấp giấy lại cất kỹ.

Dịch Bảo Khang cầm lấy khúc gỗ, rìu cùng với dây thừng tới, đo đạc dài ngắn gọt khúc gỗ, còn chặt xéo cùng một góc độ với chân bàn bên cái kia, lại dùng dây thừng cột chắc, như vậy liền có thể lắp lại dùng tiếp một đoạn thời gian.

Mà giờ khắc này Dịch Thư Nguyên nằm ở trên, giường nhắm mắt lại, nhận thức vẫn đang ở trong cái loại ý cảnh vừa mới đặt bút hành văn lúc nãy, không biết tâm tư đã bay về nơi nào.

-----------------