← Quay lại trang sách

Chương 24 Đáng giá một sách

Sau đó, Cổ Vân Thông run rẩy nói hết rất nhiều chuyện mình đã làm ra, nữ tử bị hại chết đâu chỉ là một người Hà Hân, càng có liên quan cùng với một chút thanh lâu câu lan, không biết bao nhiêu người nghe xong cực kỳ phẫn nộ, nhất là mấy người phụ thân có nữ nhi lại càng là hai mắt như lửa.

Cổ Vân Thông nhận tội, rất nhiều người bị đưa theo từ trên thuyền của gã vốn là trong lòng đã cực kỳ hoảng sợ, bây giờ càng rất nhanh nói ra rất nhiều sự tình, có thể xem như là sợ rớt lại phía sau làm người tố cáo.

Càng có một chút nữ tử chảy nước mắt, cảm thấy may mắn vì mình được cứu trợ, lúc trước các nàng căn bản không dám phát ra âm thanh, hiện giờ thì đứng ở khu vực phía ngoài công đường khóc không thành tiếng.

Nhưng đợi cho Cổ Vân Thông cùng người xung quanh nói rõ xong, nhất là theo Cổ Vân Thông để lộ ra một chút tin tức làm cho người ta sợ hãi, một số người trên công đường cũng nhịn không được mà hai mặt nhìn nhau, sư gia càng là liên tiếp nhìn về phía Lâm Huyện lệnh, ngay cả sắc mặt của Dịch Thư Nguyên cũng trở nên nghiêm túc.

Giờ phút này thần sắc của Lâm Huyện lệnh đã không còn phẫn nộ, mà hiện ra một loại phức tạp, có loại cảm giác đâm lao phải theo lao, lại càng cảm thấy tên Cổ Vân Thông này thật đáng chết!

Đêm khuya, trong ngoài công đường tạm thời yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đang nhìn Lâm Huyện lệnh.

Lâm Tu thở dài một hơi, chuyển tầm nhìn qua phía ngoài nha môn, nhìn tới chỗ Hà Hân mà mình không thấy, vì vậy liền nhìn Dịch Thư Nguyên, người sau cũng hơi gật đầu.

"Để cho gã ký tên điểm chỉ!"

Sau khi hít sâu một hơi, Huyện lệnh liền nói ra những lời này.

Tội trạng là do sư gia bên cạnh Dịch Thư Nguyên viết, Cổ Vân Thông ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Huyện lệnh, sau đó quỳ trên mặt đất ký tên, mười ngón kịch liệt đau nhức khiến gã căn bản không cách nào cầm bút bình thường, chỉ có thể dùng lòng bàn tay cầm bút viết, tiếp đó run rẩy xoa mực đóng dấu điểm chỉ.

Nha dịch cầm lấy tội trạng trình lên trên bàn xử án.

"Đại nhân, ác thương Cổ Vân Thông đã điểm chỉ rồi!"

Lâm Huyện lệnh nhìn lướt qua tội trạng, sau đó lại lần giơ thước gõ lên.

"Đùng ~ "

Trái tim tất cả mọi người đập mạnh một cú, biết rõ đây là muốn tuyên án.

"Ác thương Cổ Vân Thông, cưỡng đoạt dân nữ, gian dâm cướp bóc, cấu kết quan lại, xem mạng người như cỏ rác, tội ác chồng chất, bằng chứng như núi! Theo luật lệ Đại Dong ta, kê biên thuyền đò, sản nghiệp, tiền tài, hàng hóa, đồng thời phán xử Cổ Vân Thông..."

Lâm Huyện lệnh có chút dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía Cổ Vân Thông gằn từng chữ.

"Trảm, ngang, lưng! Cùng ngay bắt giam vào địa lao, báo cáo Hình bộ, gửi cho Đại Lý Tự duyệt lại!"

"A!"

Cổ Vân Thông mặt không có chút máu, co quắp ở trên mặt đất, nhưng trong lòng cũng còn có mấy phần may mắn, gã nhìn ra phía ngoài cửa, tựa hồ đã không nhìn thấy quỷ ảnh đáng sợ kia nữa rồi, chỉ là vẫn cảm thấy toàn thân lạnh băng như cũ.

"Quan lớn thanh thiên!"

"Quan lớn thanh thiên!"

Trong những người bị đưa tới từ trên thuyền, rất nhiều nữ tử thậm chí là cả nam tử đều đứng ở bên ngoài công đường lễ bái vào bên trong, ngay cả ánh mắt Dịch Thư Nguyên nhìn Lâm Huyện lệnh cũng mang theo kính ý.

Tiếp theo chính là thẩm vấn một chút tòng phạm đồng mưu cùng với vị người giang hồ kia, mỗi người cũng đều có những phán quyết riêng, tự nhiên vẫn có không ít người được tự do.

Xét xong một trận dạ thẩm, người trong huyện nha Nguyên Giang đều có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.

Đám người Cổ Vân Thông đã bị áp vào địa lao, những người khác trong sạch cũng đều được lui lại, đến giờ phút này, sư gia rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

"Huyện tôn đại nhân, vụ án Cổ Vân Thông..."

Lâm Huyện lệnh nghe vậy thở dài, chợt nở nụ cười, trước giờ thật ra y cũng không có khát vọng quá lớn đối với việc làm quan, không giống như rất nhiều thư sinh gặp người liền thổ lộ hết một lời nhiệt huyết, y thậm chí còn không muốn leo cao trong quan trường, chỉ cần cả đời phú quý đồng thời không làm ra sai lầm gì lớn là được.

Tư cách là Huyện lệnh, những năm này Lâm Tu cũng đã bị điều nhiệm tới nhiều địa phương, đã làm một chút sự tình bản phận, đương nhiên cũng nhận được không ít chỗ béo, nhưng trở thành quan nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi là "Quan lớn thanh thiên", y ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao trên công đường sau lưng.

Gương sáng treo cao!

"Mà thôi mà thôi, ai bảo để cho ta gặp được chứ! Lui đường đi..."

Huyện lệnh dứt lời đứng dậy, nới lỏng cổ áo quan phục, đặt lụa đen trên đỉnh đầu xuống bàn xử án.

Giờ khắc này, trong mắt Dịch Thư Nguyên, dường như trên người Lâm Huyện lệnh cũng giống như sáng ngời một chút.

"Dịch tiên sinh, Hà Hân kia có còn ở đây?"

Dịch Thư Nguyên đứng dậy, chắp tay trả lời.

"Hồi bẩm huyện tôn đại nhân, Hà Hân cô nương vẫn dang đứng ở bên ngoài cửa."

Lâm Huyện lệnh đi xuống bàn xử án, đi ra ngoài công đường, Dịch Thư Nguyên lập tức theo kịp, vị sư gia kia do dự một chút cũng đi theo, chỉ là bởi vì e ngại, cho nên liền rớt lại ở phía sau mấy thân vị.

Đám nha dịch bên cạnh lại hai mặt nhìn nhau, mặc dù đại nhân đã nói lui đường, nhưng không có ai lập tức đi ngay.

Lấy Lâm Huyện lệnh cầm đầu, ba người đi đến đầu cuối của cửa huyện nha.

"Đại nhân, Hà Hân cô nương ở ngay ba thước bên ngoài."

Dịch Thư Nguyên nói xong, nhìn nữ tử áo trắng kia, sau đó hơi sững sờ, không biết từ lúc nào, trên đường bỗng xuất hiện một tên quan sai mặc hắc bào, cũng có thể là lúc trước hắn một mực ở bên trong bị tường ngăn cản tầm nhìn, vị quan sai này rõ ràng không phải là người huyện nha, gã đứng thẳng tắp ở nơi đó, không một điểm động tĩnh, đỉnh đầu đội mũ cao, bên trên viết một chữ "Du".

Trông thấy Dịch Thư Nguyên nhìn qua, vị quan sai kia hình như cũng hơi sửng sốt một chút, sau một khắc liền biến mất không thấy.

Trái tim của Dịch Thư Nguyên đập mạnh một cái! Không phải người?

Hết thảy tất cả mọi người ở đây không ai chú ý tới, ngay cả Hà Hân cũng là như thế.

Giờ phút này Hà Hân mặt đầy cảm kích nhìn Huyện lệnh và Dịch Thư Nguyên, nàng trực tiếp quỳ xuống ở bên ngoài cửa, dập đầu về phía Dịch Thư Nguyên, lại dập đầu về phía Huyện lệnh.

"Đa tạ tiên sinh, đa tạ Đại nhân!"

Phảng phất như có nhân quả dây dưa, khí cơ giao cảm, giờ khắc này, thế mà lại để cho Lâm Huyện lệnh cũng mơ hồ nhìn thấy được một chút bóng trắng mơ hồ, giống như có một nữ tử đang không ngừng dập đầu ở trước cửa, còn có một tiếng khóc mơ hồ sâu xa truyền đến.

"Đa tạ tiên sinh, đa tạ Đại nhân! Đa tạ tiên sinh, đa tạ Đại nhân..."

-----------------

Đêm càng khuya, những người vừa mới thẩm án đều đã tản đi, Dịch Thư Nguyên cũng đã trở về kho sách, hắn chuẩn bị dọn dẹp một chút đồ đạc sau đó đi ngủ.

Chỉ là giờ phút này nội tâm Dịch Thư Nguyên lại không hề bình tĩnh, nghĩ đến nữ tử áo trắng cuối cùng bay đi, nghĩ đến Lâm Huyện lệnh, cũng nghĩ tới Cổ Vân Thông phải chăng có thể chân chính chịu hình phạt, đồng thời cũng liên tưởng đến vị quan sai hắc y nhìn thấy lúc trước kia.

Kia chẳng lẽ là Âm Soa Du Thần trong đồn đại? Gã là sau đó mới đến, hay là ngay từ đầu đã đi theo Đỗ Phương và Hà Hân tới đây?

Bảo là thu dọn đồ đạc để ngủ, nhưng Dịch Thư Nguyên đi đến trước thư án lại theo bản năng ngồi xuống, hắn thuận tay lấy bút, đặt một tờ giấy Tuyên Thành mới ra.

Bút rơi trên giấy Tuyên Thành, chữ viết tự nhiên hình thành chỉnh thể...

Thật là một câu chuyện xưa đáng giá để ghi vào sách, có một khởi đầu tốt, hy vọng có thể có một kết cục tốt!

-----------------

Ngày hôm sau, trời hừng sáng, sự tình huyện nha giải oan thay quỷ hồn đêm qua nhanh chóng được lan truyền, đầu đường cuối ngõ không ít người đang miêu tả sinh động như thật.

Chỗ quầy hàng Đồng Tâm Lâu, một nha dịch vội vàng chạy tới, đặt một bầu rượu ở trên quầy.

"Chưởng quầy, xâu nửa cân rượu."

Thiện quán trong Huyện nha chỉ là nơi đơn giản để cho mọi người dùng cơm, căn bản là không cung cấp rượu, nhưng nha dịch ra bên ngoài mua rượu sau đó mang đến cũng là bình thường, sẽ không có người nói gì, dẫu sao quy củ là chết, người là sống.

Lầu một thính đường của Đồng Tâm Lâu vốn tưng bừng náo nhiệt, lúc này lại chợt im lặng xuống, có người nhòm ra phía quầy hàng chỉ trỏ, nha dịch kia cũng là có chút ít buồn bực, nhưng gã cũng không nói gì, chưởng quầy sau quầy vừa cầm bầu rượu lên liền hỏi.

"Vưu Tam ca, nghe nói ngày hôm qua huyện nha nửa đêm thăng đường, còn là quỷ hồn đánh trống kêu oan, có việc này hả?"

Bên cạnh lập tức có người bổ sung nói.

"Đúng vậy, buổi tối hôm qua ta ở trong nhà cũng nghe được tiếng đánh trống!"

"Người gõ mõ cầm canh cũng nói, nha môn đang thắp sáng đèn thẩm án!"

"Đúng, nghe nói nửa đêm còn đi ra ngoài thành bắt phạm nhân nữa!"

Nha dịch kia nhìn qua chung quanh, lộ ra nụ cười.

"Ồ, tin nhắn cũng đủ nhanh nhẹn đấy, đều biết rồi hả?"

Nghe nha dịch nói như vậy, mọi người liền biết rõ việc này rất có thể là thật.

"Ai nha, đều là truyền tai nhau mà thôi, chỉ biết một mà không biết hai, Vưu Tam ca có thuận tiện nói một chút không?"

Trên một cái bàn bên kia cũng có người cao giọng phụ họa nói.

"Vưu Tam ca đừng đi thiện đường nữa, tới bên ta đây, đồ ăn vừa mới đưa lên, thêm một bộ bát đũa, rượu ta cũng đã gọi rồi, ngài tới nói một chút về chuyện tối ngày hôm qua đi?"

"Đúng vậy, ăn ở nơi này đi!"

Người bên ngoài cũng ồn ào phụ họa.

Nha dịch lộ ra nụ cười, vừa đi về phía bàn kia vừa cười nói.

"Như vậy không tốt cho lắm..."

"Ai nha, Vưu Tam ca làm người sảng khoái, mời ngài ăn một bữa cơm thì thế nào, còn có thể báo ta hối lộ sao? Ê, Tam ca, việc đêm hôm qua có phải là thật không vậy?"

Vưu Tam ca kia cầm lấy chén rượu uống một ngụm, tiếp đó nấc một hơi.

"Chớ nói các ngươi, chính là ta bây giờ nghĩ lại cũng có chút hoảng hốt, tối hôm qua lúc tiếng trống vang lên thức dậy, ta cũng thật sự không nghĩ tới vậy mà lại là quỷ hồn tới giải oan!"

"Thật sự là quỷ sao?"

Vưu Tam nhẹ gật đầu.

"Đúng, nhưng người gõ trống không phải là quỷ, mà là một người tuổi trẻ của bổn huyện, gã được quỷ hồn nhờ tới đánh trống kêu oan, chỉ là công đường huyện nha là nơi bực nào, quỷ hồn tất nhiên không vào được, thế cho nên ngay từ đầu huyện tôn đại nhân cũng không tin tiểu tử kia, cho là gã tới trêu đùa hí lộng mọi người, đánh gã hơn mười trượng lớn..."

"Vậy, tại sao về sau huyện tôn lại tin?"

"Đúng vậy, Tam ca ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa!"

Nha dịch cũng không vội ăn cơm, trực tiếp dựa lưng vào ghế ngồi xuống bàn ăn, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

"Nguyên bản tiểu tử kia tuy rằng tâm địa không tệ, nhưng sợ là cũng bị đánh không một trận, mặc dù huyện tôn là quan lớn thanh thiên nhưng cũng cho rằng người kia bịa đặt lung tung, nhưng vừa hay ở trong huyện nha chúng ta có một vị kỳ nhân, vị tiên sinh kia ngày có thể gặp thần, đêm có thể nhìn thấy quỷ!"

"Hít...iiiiii..."

"Huyện nha có bực cao nhân này?"

"Là ai vậy?"

Nha dịch nhìn ánh mắt tò mò của mọi người chung quanh, thấp giọng nói.

"Người tu soạn huyện chí, Dịch tiên sinh! Lúc trước thời điểm Dịch tiên sinh tới, toàn bộ hành trình đều có Chủ bộ đại nhân đi cùng, từng bước giới thiệu trong ngoài huyện nha cho hắn, lúc ấy ta đã thấy khó hiểu rồi, người nọ là ai, có năng lực gì mà lại có thể để cho Chủ bộ đại nhân làm như vậy..."

"Khục, đi xa quá rồi, đêm qua đúng lúc Dịch tiên sinh cũng ở đấy, hắn thấy quỷ hồn oan khuất đáng thương, liền tương trợ nàng, làm cho người kia có thể mở miệng kêu oan trên công đường..."

"Ai nha..."

"Vậy mà lại là như thế..."

Tuy rằng năng lực biểu đạt của nha dịch không tính quá tốt, nhưng bản thân chuyện tối ngày hôm qua đã đầy đủ đặc sắc, theo gã tự thuật, tất cả mọi người đều liên tục sợ hãi thán phục...