← Quay lại trang sách

Chương 260 Tay nắm nhật nguyệt hái sao, thế gian không người như ta

]"Tuy ngươi không thể kế thừa vong linh pháp thuật của ta, nhưng ngươi vẫn được lực lượng tử vong của ta. Ta sắp vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, hơn nữa tịnh hóa trong tay ngươi, với ta mà nói là nơi dừng chân tốt nhất. Từ năm đó ta bị oán và hận che mờ đôi mắt, chưa từng vui vẻ như hôm nay. Ta gần như trở lại những ngày khi còn là con trai quang minh. Giây phút cuối cùng sinh mạng và linh hồn ta, Thải Nhi, ngươi đồng ý kêu ta một tiếng lão sư được không?"

Khi Y Lai Khắc Tư hỏi Thải Nhi câu này, trên mặt bất giác lộ ra nhàn nhạt bi thương.

"Lão sư, người…" Thải Nhi phản xạ kêu lên.

Câu chuyện của Y Lai Khắc Tư làm sao không đánh động nàng và Long Hạo Thần được? Long Hạo Thần còn đỡ, tuy Y Lai Khắc Tư đáng thương nhưng y làm ra sai lầm đối với nhân loại thật là tội nghiệt sâu nặng. Long Hạo Thần đồng tình y nhưng tuyệt đối không tha thứ tội lỗi của y.

Nhưng Thải Nhi dù sao là con gái, tuổi nhỏ lại từng trải qua chuyện đau khổ như vậy, đồng tình Y Lai Khắc Tư nhiều hơn cả Long Hạo Thần. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy đã từng Vong Linh pháp sư vô cùng cường đại kỳ thật là người đáng thương, đối với chuyện y đã gặp chỉ còn lại đồng tình.

"Tốt, tốt, tốt…" Chỉ nghe Thải Nhi kêu hai chữ lão sư, cảm xúc của Y Lai Khắc Tư đã xuất hiện dao động linh hồn kịch liệt.

"Đứa trẻ ngoan. Tuy rằng ta không xứng làm lão sư của ngươi, nhưng nghe ngươi kêu ta một câu, lòng ta rốt cuộc có chút an ủi. Cả đời Y Lai Khắc Tư ta từng làm rất nhiều việc lớn, nhưng kết quả khiến ta cảm thấy tự hào nhất là có đệ tử giống như ngươi. Ngươi yên tâm đi, lão sư cho ngươi một món quà to lớn, khi ngươi trở về thế giới nhân loại rồi, không ai có thể khi dễ ngươi. Long Hạo Thần là con trai quang minh thì sao chứ? Đệ tử của Y Lai Khắc Tư ta tuyệt không thua hắn."

Nói đến đây, kiêu ngạo thuộc về Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai dường như hiện ra. Y nâng lên tay phải vẫy hướng Thải Nhi, thoáng chốc hút lấy Lưỡi Hái Tử Thần trong tay nàng. Nói cũng kỳ, Lưỡi Hái Tử Thần cường đại như vậy, gần như là thiên địch với tất cả vong linh, nhưng lúc này ở trong tay Y Lai Khắc Tư lại bị lực lượng màu xám đen bao trùm, không thể phát ra lực lượng tịnh hóa.

Ngẩng đầu nhìn trời, Y Lai Khắc Tư lạnh lùng cười.

"Tháp Vĩnh Hằng này, có thể nói là một trong các thành tựu lớn nhất cuộc đời ta. Không ngờ ta ngủ say lâu như vậy, nó tự động tiến hóa đến trình độ cỡ đó. Muốn thoát khỏi sự khống chế của ta? Đã quá coi thường ta rồi. Thải Nhi, ta phải đi, ngươi đã kêu ta là lão sư, ta để lại tháp Vĩnh Hằng cho ngươi. Nó đã tiến hóa rất gần với tiêu chuẩn siêu thần khí, trí tuệ linh tính. Ta sẽ bỏ hết rất nhiều thứ của nó, sau này nó chính là vũ khí công phòng một thể của ngươi. Lực lượng dư thừa của nó sau khi ta tịnh hóa rồi, ngươi và các bạn cứ mặc sức hấp thu, đừng lãng phí. Đợi hấp thu xong lực lượng dư thừa, các người có thể rời khỏi đây."

Trong lúc y nói chuyện thì tháp Vĩnh Hằng bỗng kịch liệt chấn động. Linh lực khổng lồ đột nhiên từ bốn phương tám hướng tuôn trào, hình như đang liều mạng giãy dụa.

Y Lai Khắc Tư kiêu ngạo nói.

"Còn định giãy dụa? Ngươi là ta sáng tạo ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng có trị tuệ linh tính thì sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của ta sao? Trước kia khi sáng tạo ra ngươi thì ta đã nghĩ tới tương lai sẽ xuất hiện tình huống gì. Đừng nói ngươi cách siêu thần khí còn có một lằn ranh, dù ngươi thật sự thành siêu thần khí, ta muốn hủy diệt ngươi vẫn dễ như trở bàn tay!"

Tay trái chỉ lên trời, một luồng sáng xám đen bỗng bắn ra đâm thẳng đỉnh tháp Vĩnh Hằng. Bỗng chốc trong quan tài dưới thân Y Lai Khắc Tư, từng đoàn sương mù xám đen dày đặc tràn ra xung quanh. Lực lượng tháp Vĩnh Hằng càng tuôn trào mãnh liệt. Cả tháp Vĩnh Hằng dường như động đất, kịch liệt chấn động. Tiếng hú của vô số oán linh hóa thành kích động hét to.

Không biết Y Lai Khắc Tư làm cái gì, tháp Vĩnh Hằng chấn động bị khí lưu xám đen rót vào dần biến yếu, bắt đầu có thật nhiều ánh sáng trắng từ trên tháp Vĩnh Hằng bị bóc tách xuống, bềnh bồng trong không gian. Ngay sau đó, vô số khí lưu xám đen tựa như suối đổ về đại dương, từ khắp nơi hội tụ lại chỗ Y Lai Khắc Tư, rót vào linh hồn y. Chốc lát sau, linh hồn Y Lai Khắc Tư biến thành đen như mực.

"Tước đoạt trí tuệ, tước đoạt linh lực, tịnh hóa!" Thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Y Lai Khắc Tư vang vọng từng tầng tháp Vĩnh Hằng.

Vô số oán linh đầy sợ hãi thét chói tai biến thành hư ảo. Lực lượng linh hồn tinh khiết nhất và các loại nguyên tố thuộc tính bị bóc tách ra tập trung một chỗ. Lực bóc tách khủng khiếp thậm chí thuộc tính bản thân những nguyên tố cũng bị tước đoạt hết, chỉ để lại năng lượng tinh khiết nhất.

Cùng với khí lưu xám đen ngày càng mãnh liệt, quanh người Y Lai Khắc Tư thậm chí bắt đầu xuất hiện quang hoàn xám đen. Tháp Vĩnh Hằng dần biến thành màu trắng tinh khiết, trắng không nhiễm hạt bụi, không chút tỳ vết.

Chấn động kịch liệt dần biến thành khẽ run, sau đó không còn động tĩnh, mọi thứ dường như biến trở về bình tĩnh. Chỉ có trong không khí bềnh bồng điểm sáng trắng ẩn chứa linh lực cường đại chậm rãi di chuyển.

Thải Nhi cảm giác rõ ràng, tháp Vĩnh Hằng biến đổi, biến thành yên tĩnh và tinh khiết. Dường như tất cả mặt trái, bao gồm cảm xúc, đều bị Y Lai Khắc Tư bóc tách biến mất hết. Hơn nữa có tia liên hệ kỳ quái xuất hiện trong lòng nàng, dường như liên hệ giữa Giai Điệu Vĩnh Hằng hình cái đầu Long Hạo Thần cùng với tháp Vĩnh Hằng biến thêm chặt chẽ.

"Sau khi tịnh hóa, tháp Vĩnh Hằng sẽ là thần khí công phòng một thể. Tuy ta tách ra rất nhiều lực lượng và trí tuệ của nó, nhưng nó vẫn mạnh hơn thần khí bình thường nhiều. Thông qua liên hệ giữa Giai Điệu Vĩnh Hằng và nó, nó sẽ dần dung hợp cùng linh hồn ngươi, trở thành một phần thân thể ngươi. Vậy thì ngươi sẽ có sinh mạng dài lâu như Long Hạo Thần kế thừa trái tim Vĩnh Hằng của ta."

Thải Nhi trong mắt lộ tình cảm phức tạp. Có thể nói trước khi Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng giết chết, nàng và Y Lai Khắc Tư chưa hề tiếp xúc. Nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng, người cuối cùng kế thừa đa số lực lượng của Y Lai Khắc Tư lại là chính mình. Tuy Y Lai Khắc Tư không truyền Vong Linh pháp thuật cho nàng, nhưng dù là năng lượng tử vong khổng lồ ẩn chứa trong Giai Điệu Vĩnh Hằng, hay là tháp Vĩnh Hằng đều là tinh hoa Y Lai Khắc Tư tu luyện một đời. Lại nghĩ tới cuộc đời y cơ khổ, mắt Thải Nhi ươn ướt, hướng chỗ Y Lai Khắc Tư từ từ quỳ xuống, lần nữa kêu lên.

"Lão sư."

Y Lai Khắc Tư cười, y cười rất vui vẻ, đó là vui sướng phát ra từ đáy lòng. Y cao giọng nói.

"Nếu thật có kiếp sau, ta không muốn làm con trai quang minh nữa, chỉ mong làm nhân loại bình thường. Tìm một người đàn bà đơn thuần yêu ta, cưới cô ấy, sinh nở con của chúng ta, bình tĩnh trôi qua một đời. Ta từng huy hoàng, cũng từng sa đọa. Tất cả sau giây phút này đều hóa thành mây khói. Tạm biệt, cô bé, hãy sống bên người ngươi yêu thật tốt, lão sư chúc phúc các ngươi."

Nói xong y đột nhiên quay Lưỡi Hái Tử Thần ngược lại, lưỡi hái khổng lồ có lực lượng linh hồn khủng bố rót vào nở rộ hàng vạn ánh sáng trắng. Đó là ánh sáng tịnh hóa, thậm chí còn mạnh hơn khi Thải Nhi thi triển ra Tử Thần Thất Tuyệt. Lưỡi hái chém xuống, cắm vào quan tài dưới người y.

Ánh sáng tịnh hóa khủng bố bị sức mạnh linh hồn mênh mông như biển của Y Lai Khắc Tư thúc đẩy, phát ra ánh sáng chói lòa chưa từng có. Tiếng *đinh đinh* chói tai vang lên, dường như có cái gì ở bên trong Lưỡi Hái Tử Thần muốn thoát ra.

Thanh âm cao ngạo của Y Lai Khắc Tư quanh quẩn.

"Tử Thần thì sao chứ? Khi ta tịnh hóa thì đã phá hủy phong ấn của ngươi, xem ngươi làm sao phản phệ đệ tử ta. Nếu như ta muốn, ta đã sớm là thần."

"Tay nắm…nhật nguyệt…hái sao, thế gian…không người…như ta…ha ha, ha ha…ha ha…"

Tất cả hắc ám và dơ bẩn đều dần biến mất trong ánh sáng tịnh hóa trắng tinh khiết. Chỉ có thanh âm đầy cuồng ngạo của Y Lai Khắc Tư là quanh quẩn tại tầng bảy tháp Vĩnh Hằng.

Tay nắm nhật nguyệt hái sao, thế gian không người như ta. Đây là loại kiêu ngạo cỡ nào, tự cao cỡ nào, cỡ nào… thê lương.

Từng là con trai quang minh, Tử Linh Thánh Pháp Thần từng đem đến tai họa lớn lao cho nhân loại, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, đã đi. Nhưng khi y vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, cuối cùng còn có một người đưa tiễn.

Thải Nhi quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt.

So với đàn ông, phụ nữ càng thêm tình cảm. Bây giờ Thải Nhi hoàn toàn đã quên Vong Linh Thiên Tai đang đi hướng hư vô này từng đem đến cho nhân loại đả kích gần như trí mạng. Nàng chỉ biết, người sớm chết này chỉ còn lại linh hồn kiêu ngạo đã cứu người đàn ông của mình, làm trái tim mới cho Long Hạo Thần, khiến họ có thể tiếp tục ở bên nhau. Mặc kệ Y Lai Khắc Tư từng làm cái gì, bây giờ Thải Nhi vì y hồn phi phách tán mà đau lòng. Y Lai Khắc Tư cuộc đời trắc trở, nhưng khi y tan biến thì biểu hiện rất vui vẻ. Rốt cuộc còn có một người đau lòng vì y chết đi. Một việc đối với người bình thường cực kỳ đơn giản, với y thì rất quý giá.

Tịnh hóa kéo dài một tiếng đồng hồ thì không gian mới dần bình tĩnh lại. Chỉ có vô số điểm sáng trắng tràn ngập năng lượng tinh thuần là bềnh bồng trong không khí.

Máu và linh lực chui vào chướng ngại cuối cùng, cơ thể Long Hạo Thần co giật kịch liệt. Ý thức của hắn hoàn toàn đặt vào trái tim, bởi vì khẩn trương nên thân thể bất giác run bần bật.

Một cây mạch máu cuối cùng khơi thông, trái tim vàng theo đó kịch liệt co rút. Màu vàng thu lại, cũng thu hẹp linh hồn Long Hạo Thần. Có thể thấy rõ, trái tim rút lại thì có một tầng sáng vàng khuếch tán ra. Nhưng lần này không đơn giản là khuếch tán, thu lại mà nhuộm đẫm.

Long Hạo Thần chỉ cảm thấy trong người mình khoảnh khắc tất cả đều bị nhuộm Thành màu vàng, sau đó trái tim vàng lại phình ra.

]"Tuy ngươi không thể kế thừa vong linh pháp thuật của ta, nhưng ngươi vẫn được lực lượng tử vong của ta. Ta sắp vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, hơn nữa tịnh hóa trong tay ngươi, với ta mà nói là nơi dừng chân tốt nhất. Từ năm đó ta bị oán và hận che mờ đôi mắt, chưa từng vui vẻ như hôm nay. Ta gần như trở lại những ngày khi còn là con trai quang minh. Giây phút cuối cùng sinh mạng và linh hồn ta, Thải Nhi, ngươi đồng ý kêu ta một tiếng lão sư được không?"

Khi Y Lai Khắc Tư hỏi Thải Nhi câu này, trên mặt bất giác lộ ra nhàn nhạt bi thương.

"Lão sư, người…" Thải Nhi phản xạ kêu lên.

Câu chuyện của Y Lai Khắc Tư làm sao không đánh động nàng và Long Hạo Thần được? Long Hạo Thần còn đỡ, tuy Y Lai Khắc Tư đáng thương nhưng y làm ra sai lầm đối với nhân loại thật là tội nghiệt sâu nặng. Long Hạo Thần đồng tình y nhưng tuyệt đối không tha thứ tội lỗi của y.

Nhưng Thải Nhi dù sao là con gái, tuổi nhỏ lại từng trải qua chuyện đau khổ như vậy, đồng tình Y Lai Khắc Tư nhiều hơn cả Long Hạo Thần. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy đã từng Vong Linh pháp sư vô cùng cường đại kỳ thật là người đáng thương, đối với chuyện y đã gặp chỉ còn lại đồng tình.

"Tốt, tốt, tốt…" Chỉ nghe Thải Nhi kêu hai chữ lão sư, cảm xúc của Y Lai Khắc Tư đã xuất hiện dao động linh hồn kịch liệt.

"Đứa trẻ ngoan. Tuy rằng ta không xứng làm lão sư của ngươi, nhưng nghe ngươi kêu ta một câu, lòng ta rốt cuộc có chút an ủi. Cả đời Y Lai Khắc Tư ta từng làm rất nhiều việc lớn, nhưng kết quả khiến ta cảm thấy tự hào nhất là có đệ tử giống như ngươi. Ngươi yên tâm đi, lão sư cho ngươi một món quà to lớn, khi ngươi trở về thế giới nhân loại rồi, không ai có thể khi dễ ngươi. Long Hạo Thần là con trai quang minh thì sao chứ? Đệ tử của Y Lai Khắc Tư ta tuyệt không thua hắn."

Nói đến đây, kiêu ngạo thuộc về Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai dường như hiện ra. Y nâng lên tay phải vẫy hướng Thải Nhi, thoáng chốc hút lấy Lưỡi Hái Tử Thần trong tay nàng. Nói cũng kỳ, Lưỡi Hái Tử Thần cường đại như vậy, gần như là thiên địch với tất cả vong linh, nhưng lúc này ở trong tay Y Lai Khắc Tư lại bị lực lượng màu xám đen bao trùm, không thể phát ra lực lượng tịnh hóa.

Ngẩng đầu nhìn trời, Y Lai Khắc Tư lạnh lùng cười.

"Tháp Vĩnh Hằng này, có thể nói là một trong các thành tựu lớn nhất cuộc đời ta. Không ngờ ta ngủ say lâu như vậy, nó tự động tiến hóa đến trình độ cỡ đó. Muốn thoát khỏi sự khống chế của ta? Đã quá coi thường ta rồi. Thải Nhi, ta phải đi, ngươi đã kêu ta là lão sư, ta để lại tháp Vĩnh Hằng cho ngươi. Nó đã tiến hóa rất gần với tiêu chuẩn siêu thần khí, trí tuệ linh tính. Ta sẽ bỏ hết rất nhiều thứ của nó, sau này nó chính là vũ khí công phòng một thể của ngươi. Lực lượng dư thừa của nó sau khi ta tịnh hóa rồi, ngươi và các bạn cứ mặc sức hấp thu, đừng lãng phí. Đợi hấp thu xong lực lượng dư thừa, các người có thể rời khỏi đây."

Trong lúc y nói chuyện thì tháp Vĩnh Hằng bỗng kịch liệt chấn động. Linh lực khổng lồ đột nhiên từ bốn phương tám hướng tuôn trào, hình như đang liều mạng giãy dụa.

Y Lai Khắc Tư kiêu ngạo nói.

"Còn định giãy dụa? Ngươi là ta sáng tạo ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng có trị tuệ linh tính thì sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của ta sao? Trước kia khi sáng tạo ra ngươi thì ta đã nghĩ tới tương lai sẽ xuất hiện tình huống gì. Đừng nói ngươi cách siêu thần khí còn có một lằn ranh, dù ngươi thật sự thành siêu thần khí, ta muốn hủy diệt ngươi vẫn dễ như trở bàn tay!"

Tay trái chỉ lên trời, một luồng sáng xám đen bỗng bắn ra đâm thẳng đỉnh tháp Vĩnh Hằng. Bỗng chốc trong quan tài dưới thân Y Lai Khắc Tư, từng đoàn sương mù xám đen dày đặc tràn ra xung quanh. Lực lượng tháp Vĩnh Hằng càng tuôn trào mãnh liệt. Cả tháp Vĩnh Hằng dường như động đất, kịch liệt chấn động. Tiếng hú của vô số oán linh hóa thành kích động hét to.

Không biết Y Lai Khắc Tư làm cái gì, tháp Vĩnh Hằng chấn động bị khí lưu xám đen rót vào dần biến yếu, bắt đầu có thật nhiều ánh sáng trắng từ trên tháp Vĩnh Hằng bị bóc tách xuống, bềnh bồng trong không gian. Ngay sau đó, vô số khí lưu xám đen tựa như suối đổ về đại dương, từ khắp nơi hội tụ lại chỗ Y Lai Khắc Tư, rót vào linh hồn y. Chốc lát sau, linh hồn Y Lai Khắc Tư biến thành đen như mực.

"Tước đoạt trí tuệ, tước đoạt linh lực, tịnh hóa!" Thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Y Lai Khắc Tư vang vọng từng tầng tháp Vĩnh Hằng.

Vô số oán linh đầy sợ hãi thét chói tai biến thành hư ảo. Lực lượng linh hồn tinh khiết nhất và các loại nguyên tố thuộc tính bị bóc tách ra tập trung một chỗ. Lực bóc tách khủng khiếp thậm chí thuộc tính bản thân những nguyên tố cũng bị tước đoạt hết, chỉ để lại năng lượng tinh khiết nhất.

Cùng với khí lưu xám đen ngày càng mãnh liệt, quanh người Y Lai Khắc Tư thậm chí bắt đầu xuất hiện quang hoàn xám đen. Tháp Vĩnh Hằng dần biến thành màu trắng tinh khiết, trắng không nhiễm hạt bụi, không chút tỳ vết.

Chấn động kịch liệt dần biến thành khẽ run, sau đó không còn động tĩnh, mọi thứ dường như biến trở về bình tĩnh. Chỉ có trong không khí bềnh bồng điểm sáng trắng ẩn chứa linh lực cường đại chậm rãi di chuyển.

Thải Nhi cảm giác rõ ràng, tháp Vĩnh Hằng biến đổi, biến thành yên tĩnh và tinh khiết. Dường như tất cả mặt trái, bao gồm cảm xúc, đều bị Y Lai Khắc Tư bóc tách biến mất hết. Hơn nữa có tia liên hệ kỳ quái xuất hiện trong lòng nàng, dường như liên hệ giữa Giai Điệu Vĩnh Hằng hình cái đầu Long Hạo Thần cùng với tháp Vĩnh Hằng biến thêm chặt chẽ.

"Sau khi tịnh hóa, tháp Vĩnh Hằng sẽ là thần khí công phòng một thể. Tuy ta tách ra rất nhiều lực lượng và trí tuệ của nó, nhưng nó vẫn mạnh hơn thần khí bình thường nhiều. Thông qua liên hệ giữa Giai Điệu Vĩnh Hằng và nó, nó sẽ dần dung hợp cùng linh hồn ngươi, trở thành một phần thân thể ngươi. Vậy thì ngươi sẽ có sinh mạng dài lâu như Long Hạo Thần kế thừa trái tim Vĩnh Hằng của ta."

Thải Nhi trong mắt lộ tình cảm phức tạp. Có thể nói trước khi Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng giết chết, nàng và Y Lai Khắc Tư chưa hề tiếp xúc. Nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng, người cuối cùng kế thừa đa số lực lượng của Y Lai Khắc Tư lại là chính mình. Tuy Y Lai Khắc Tư không truyền Vong Linh pháp thuật cho nàng, nhưng dù là năng lượng tử vong khổng lồ ẩn chứa trong Giai Điệu Vĩnh Hằng, hay là tháp Vĩnh Hằng đều là tinh hoa Y Lai Khắc Tư tu luyện một đời. Lại nghĩ tới cuộc đời y cơ khổ, mắt Thải Nhi ươn ướt, hướng chỗ Y Lai Khắc Tư từ từ quỳ xuống, lần nữa kêu lên.

"Lão sư."

Y Lai Khắc Tư cười, y cười rất vui vẻ, đó là vui sướng phát ra từ đáy lòng. Y cao giọng nói.

"Nếu thật có kiếp sau, ta không muốn làm con trai quang minh nữa, chỉ mong làm nhân loại bình thường. Tìm một người đàn bà đơn thuần yêu ta, cưới cô ấy, sinh nở con của chúng ta, bình tĩnh trôi qua một đời. Ta từng huy hoàng, cũng từng sa đọa. Tất cả sau giây phút này đều hóa thành mây khói. Tạm biệt, cô bé, hãy sống bên người ngươi yêu thật tốt, lão sư chúc phúc các ngươi."

Nói xong y đột nhiên quay Lưỡi Hái Tử Thần ngược lại, lưỡi hái khổng lồ có lực lượng linh hồn khủng bố rót vào nở rộ hàng vạn ánh sáng trắng. Đó là ánh sáng tịnh hóa, thậm chí còn mạnh hơn khi Thải Nhi thi triển ra Tử Thần Thất Tuyệt. Lưỡi hái chém xuống, cắm vào quan tài dưới người y.

Ánh sáng tịnh hóa khủng bố bị sức mạnh linh hồn mênh mông như biển của Y Lai Khắc Tư thúc đẩy, phát ra ánh sáng chói lòa chưa từng có. Tiếng *đinh đinh* chói tai vang lên, dường như có cái gì ở bên trong Lưỡi Hái Tử Thần muốn thoát ra.

Thanh âm cao ngạo của Y Lai Khắc Tư quanh quẩn.

"Tử Thần thì sao chứ? Khi ta tịnh hóa thì đã phá hủy phong ấn của ngươi, xem ngươi làm sao phản phệ đệ tử ta. Nếu như ta muốn, ta đã sớm là thần."

"Tay nắm…nhật nguyệt…hái sao, thế gian…không người…như ta…ha ha, ha ha…ha ha…"

Tất cả hắc ám và dơ bẩn đều dần biến mất trong ánh sáng tịnh hóa trắng tinh khiết. Chỉ có thanh âm đầy cuồng ngạo của Y Lai Khắc Tư là quanh quẩn tại tầng bảy tháp Vĩnh Hằng.

Tay nắm nhật nguyệt hái sao, thế gian không người như ta. Đây là loại kiêu ngạo cỡ nào, tự cao cỡ nào, cỡ nào… thê lương.

Từng là con trai quang minh, Tử Linh Thánh Pháp Thần từng đem đến tai họa lớn lao cho nhân loại, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, đã đi. Nhưng khi y vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, cuối cùng còn có một người đưa tiễn.

Thải Nhi quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt.

So với đàn ông, phụ nữ càng thêm tình cảm. Bây giờ Thải Nhi hoàn toàn đã quên Vong Linh Thiên Tai đang đi hướng hư vô này từng đem đến cho nhân loại đả kích gần như trí mạng. Nàng chỉ biết, người sớm chết này chỉ còn lại linh hồn kiêu ngạo đã cứu người đàn ông của mình, làm trái tim mới cho Long Hạo Thần, khiến họ có thể tiếp tục ở bên nhau. Mặc kệ Y Lai Khắc Tư từng làm cái gì, bây giờ Thải Nhi vì y hồn phi phách tán mà đau lòng. Y Lai Khắc Tư cuộc đời trắc trở, nhưng khi y tan biến thì biểu hiện rất vui vẻ. Rốt cuộc còn có một người đau lòng vì y chết đi. Một việc đối với người bình thường cực kỳ đơn giản, với y thì rất quý giá.

Tịnh hóa kéo dài một tiếng đồng hồ thì không gian mới dần bình tĩnh lại. Chỉ có vô số điểm sáng trắng tràn ngập năng lượng tinh thuần là bềnh bồng trong không khí.

Máu và linh lực chui vào chướng ngại cuối cùng, cơ thể Long Hạo Thần co giật kịch liệt. Ý thức của hắn hoàn toàn đặt vào trái tim, bởi vì khẩn trương nên thân thể bất giác run bần bật.

Một cây mạch máu cuối cùng khơi thông, trái tim vàng theo đó kịch liệt co rút. Màu vàng thu lại, cũng thu hẹp linh hồn Long Hạo Thần. Có thể thấy rõ, trái tim rút lại thì có một tầng sáng vàng khuếch tán ra. Nhưng lần này không đơn giản là khuếch tán, thu lại mà nhuộm đẫm.

Long Hạo Thần chỉ cảm thấy trong người mình khoảnh khắc tất cả đều bị nhuộm Thành màu vàng, sau đó trái tim vàng lại phình ra.