Chương 305 Thử thách? Hay là truyền thụ?
Quang linh vụ trong phạm vi Kỵ Sĩ Thánh Sơn bắt đầu kịch liệt dâng lên, chúng nó biến nồng đậm khiến các trưởng lão trong Thánh Sơn chấn kinh.
Càng khiến họ giật mình là quang linh vụ từ từ cuồn cuộn lên cao, bắt đầu xoay theo chiều thuận kim đồng hồ. Chỉ chốc lát sau đã hình thành vòng xoáy vàng khổng lồ.
Phạm vi Kỵ Sĩ Thánh Sơn khá rộng lớn, vòng xoáy vàng trên trời dường như tương đương với đường kính, có thể tưởng tượng thể tích của nó lớn tới đâu. Dù là từ Kỵ Sĩ Thánh Điện Ngự Long quan nhìn bên này cũng có thể thấy ra hình ảnh kỳ diệu đó.
Cột sáng màu trắng ngà từ vị trí trung tâm Kỵ Sĩ Thánh Sơn phóng lên cao. Ngay sau đó, trong hơi thở thần thánh uy nghiêm, Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa khổng lồ hiện ra. Có lốc xoáy vàng phụ trợ, nở rộ ánh sáng siêu thần khí của nó.
Thần Ấn vương tọa khổng lồ xuất hiện trong không trung, bản thân vương tọa trắng trong suốt tỏa ra ánh sáng chín sắc mỹ lệ. Trên lưng ghế có phù điêu tinh tế cho người cảm giác xinh đẹp khó hình dung. Đỉnh là trời trăng sao, chính giữa là chim muông, nơi liên tiếp với lưng ghế thì là cảnh tưởng thiên nhiên.
Tay vịn cái ghế là Thần Thánh Cự Long và thiên sứ mười hai cánh. Bản thể tỏa ra từng vòng vầng sáng chín sắc huyễn lệ chói mắt. Quang linh vụ màu vàng bị khí thể của nó ảnh hưởng biến tinh thuần, trong suốt.
Mắt Long Hạo Thần lấp lánh ánh sáng vàng, đôi tay hướng hư không làm động tác lôi kéo.
Thân thể Long Hạo Thần bắn ngược ra xa, tựa như là bị ánh mắt của con mắt vàng đánh bay, đập vào vách đá phía xa, từ từ trượt xuống đất.
Mắt vàng biến mất, Tiêu Hoắc lại xuất hiện tại đó, vẫn là bộ dáng mặc giáp vàng, song kiếm trong tay tỏa sương vàng nhạt.
"Chỉ có bao nhiêu tài năng đó thôi? Chỉ bằng như vậy mà muốn đấu với Ma Thần Hoàng?" Giọng Tiêu Hoắc nhạt nhẽo, không có nhiều cảm xúc dao động, nhưng nghe vào tai Long Hạo Thần khiến mặt hắn nóng ran.
Một chiêu kia dù không tạo thành tổn thương gì cho hắn, bởi vì hàng ngàn vạn ánh sáng vàng rơi vào người hắn sinh ra lực xung kích không mạnh, thêm vào lực phòng ngự cường đại của Vĩnh Hằng giáp, cho nên hắn chỉ bị đánh bay mà thôi.
Nhưng mà, thân thể Long Hạo Thần tuy không bị thương, trái tim lại bị đâm xuyên.
Từ khi có được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, Hạo Nguyệt tiến hóa, hắn cảm thấy mình đã có năng lực đấu một phen với Ma Thần Hoàng rồi. Đây cũng là vì sao hắn đầy tự tin chủ trì hội nghị Liên Bang, muốn cùng Ma Thần Hoàng liều chết một phen.
Nhưng tình hình trước mắt giống một bàn tay tát vào mặt hắn, khiến hắn từ tràn trề tự tin bị đánh tỉnh lại. Hắn hoàn toàn không biết tại sao mình thua, càng không hiểu tại sao song kiếm trong tay, linh lực, Quang Thần Lĩnh Vực toàn bộ mất đi hiệu quả. Chẳng lẽ là tổ tiên đối diện miễn dịch năng lực quang hệ ư?
Long Hạo Thần chậm rãi bò dậy, nhìn Tiêu Hoắc đứng đó, hít sâu, khiến mình ổn định cảm xúc, sau đó chậm rãi nâng lên song kiếm, cung kính nói.
"Xin tổ tiên chỉ dạy cho!"
Ngã từ đâu thì phải đứng dậy ở đó. Chỉ có trong chiến đấu mới có thể cảm nhận ra lý do thất bại. Trong tính cách của hắn, sự cứng cỏi chiếm phần rất lớn. Dù bị Tiêu Hoắc dễ như trở bàn tay đánh bại, nhưng lòng hắn nảy ra cảm xúc không phải chán nản mà là cảnh tỉnh.
Không cần nghi ngờ, Ma Thần Hoàng chắc chắn còn mạnh hơn tổ tiên trước mặt. Nếu mình không thể chặn được công kích của tổ tiên, vậy khi đối diện Ma Thần Hoàng thì có bao nhiêu cơ hội thắng đâu? Vấn đề nằm ở đâu? Chỉ có thể tìm từ người mình.
Hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới tại đây sử dụng lực lượng của Hạo Nguyệt. Tuy Hạo Nguyệt cường đại nhưng nếu hắn không thể chống chọi qua, thì nói gì đến phối hợp cùng Hạo Nguyệt đối kháng Ma Thần Hoàng?
Tiêu Hoắc không lên tiếng, chỉ chậm rãi nâng lên song kiếm, bày ra tư thế vừa nãy. Trên người nó vẫn là không hề phát ra bất cứ hơi thở quang thuộc tính nào.
Lần này Long Hạo Thần trực tiếp phát động Quang Thần Lĩnh Vực. Quang nguyên tố nồng đậm dần hiện ra ánh vàng chín sắc quanh người hắn, đây là hiệu quả sinh ra khi Vĩnh Hằng Lĩnh Vực kết hợp với Quang Thần Lĩnh Vực. Vĩnh Hằng Lĩnh Vực trắng lóng lánh và Quang Thần Lĩnh Vực vàng trong suốt kết hợp lại, chín sắc biến ảo, trong sắc vàng hỗn hợp trắng vĩnh hằng, dường như hơi thở thu lại, không còn mạnh mẽ như trước. Nhưng các Anh Hùng Vĩnh Hằng đứng xem đều cảm nhận được áp lực to lớn phát ra từ người Long Hạo Thần. Anh Hùng Vĩnh Hằng tu vi kém chút đều lùi ra xa một chút. Thúc Vịnh Tiêu thì trong con ngươi đỏ máu lóe tia sáng kỳ lạ, hiển nhiên rất có hứng thú với biến hóa lĩnh vực của Long Hạo Thần.
Ánh vàng chín sắc quay quanh người Long Hạo Thần, nhanh chóng xoay tròn. Hắn trực tiếp sử dụng kỹ năng lĩnh vực của mình, Thần Quang Viên Vũ Khúc.
Sau ngắn ngủi suy nghĩ, Long Hạo Thần hiểu rằng lý do mình thất bại là vì lĩnh vực mất đi hiệu lực. Tại sao lĩnh vực mất hiệu lực thì bây giờ hắn chưa biết, nhưng nhất định phải tìm ra nguyên nhân từ lĩnh vực. Nếu không thì hắn vẫn không cách nào cản được đòn tấn công của Tiêu Hoắc.
Cho nên lần này hắn tăng lực lượng lĩnh vực đến cực độ, còn dẫn động lực lượng Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa dung hòa, vì muốn thông qua lĩnh vực càng mạnh hơn nữa dò xét sự huyền bí từ lĩnh vực của đối phương.
Long Hạo Thần hành động rất chậm, hắn thúc đẩy Thần Quang Viên Vũ Khúc chậm rãi tới gần Tiêu Hoắc. Tốc độ rất chậm là vì càng dễ thấy rõ hành động của đối thủ, cũng là vì muốn cho Tiêu Hoắc thời gian phản ứng. Hắn không hề muốn thương tổn vị tổ tiên này!
Nhưng Tiêu Hoắc đứng đó vẫn là không động đậy, vẫn giữ tư thế kỳ lạ.
Tư thế của nó nhìn thì rất đơn giản, chân trái đứng bất động, đùi phải hướng xéo tới trước bước ra nửa bước, mũi chân chạm đất, đầu gối gấp khúc. Kiếm tay trái đặt ở bụng, tay phải giơ ngang ngực, hai thanh trọng kiếm đều là mũi kiếm chĩa ra ngoài.
Thần Quang Viên Vũ Khúc ngày càng gần, uy lực kỹ năng lĩnh vực không phải đơn thuần phóng ra lĩnh vực có thể so sánh, huống chi lần này lĩnh vực của Long Hạo Thần tăng gấp mấy lần.
Long Hạo Thần đã mở rộng cảm giác đến mức độ lớn nhất, dù là biến đổi mỏng mảnh nhất của linh lực thì hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng.
Mắt thấy Thần Quang Viên Vũ Khúc đã tới trước mặt Tiêu Hoắc.
Khoảnh khắc hai bên va chạm thì Long Hạo Thần bắt giữ được sự biến đổi kỳ lạ.
Tiêu Hoắc bỗng nhiên biến hư ảo, giống như bản thân nó chính là Quang Chi Đãng Dạng dựa theo tần suất kỳ lạ dao động. Ngay sau đó, Thần Quang Viên Vũ Khúc cách nó một mét chậm rãi tản ra hai bên. Nhưng lần này không hoàn toàn xẹt qua mà đóng chặt thân thể Tiêu Hoắc.
Chưa đợi Long Hạo Thần nảy ra cảm xúc hân hoan thì Tiêu Hoắc lần nữa hành động. Nó bỗng biến mất, con mắt vàng lại xuất hiện, chẳng qua lần này con mắt vàng xuất hiện ở bên trên Thần Quang Viên Vũ Khúc.
Lực lượng khó thể hình dung đè xuống vị trí chính giữa Thần Quang Viên Vũ Khúc, chẳng ngờ trực tiếp áp chế uy lực của kỹ năng lĩnh vực này. Ngay sau đó, con mắt vàng khổng lồ mở ra.
Quang linh vụ trong phạm vi Kỵ Sĩ Thánh Sơn bắt đầu kịch liệt dâng lên, chúng nó biến nồng đậm khiến các trưởng lão trong Thánh Sơn chấn kinh.
Càng khiến họ giật mình là quang linh vụ từ từ cuồn cuộn lên cao, bắt đầu xoay theo chiều thuận kim đồng hồ. Chỉ chốc lát sau đã hình thành vòng xoáy vàng khổng lồ.
Phạm vi Kỵ Sĩ Thánh Sơn khá rộng lớn, vòng xoáy vàng trên trời dường như tương đương với đường kính, có thể tưởng tượng thể tích của nó lớn tới đâu. Dù là từ Kỵ Sĩ Thánh Điện Ngự Long quan nhìn bên này cũng có thể thấy ra hình ảnh kỳ diệu đó.
Cột sáng màu trắng ngà từ vị trí trung tâm Kỵ Sĩ Thánh Sơn phóng lên cao. Ngay sau đó, trong hơi thở thần thánh uy nghiêm, Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa khổng lồ hiện ra. Có lốc xoáy vàng phụ trợ, nở rộ ánh sáng siêu thần khí của nó.
Thần Ấn vương tọa khổng lồ xuất hiện trong không trung, bản thân vương tọa trắng trong suốt tỏa ra ánh sáng chín sắc mỹ lệ. Trên lưng ghế có phù điêu tinh tế cho người cảm giác xinh đẹp khó hình dung. Đỉnh là trời trăng sao, chính giữa là chim muông, nơi liên tiếp với lưng ghế thì là cảnh tưởng thiên nhiên.
Tay vịn cái ghế là Thần Thánh Cự Long và thiên sứ mười hai cánh. Bản thể tỏa ra từng vòng vầng sáng chín sắc huyễn lệ chói mắt. Quang linh vụ màu vàng bị khí thể của nó ảnh hưởng biến tinh thuần, trong suốt.
Mắt Long Hạo Thần lấp lánh ánh sáng vàng, đôi tay hướng hư không làm động tác lôi kéo.
Thân thể Long Hạo Thần bắn ngược ra xa, tựa như là bị ánh mắt của con mắt vàng đánh bay, đập vào vách đá phía xa, từ từ trượt xuống đất.
Mắt vàng biến mất, Tiêu Hoắc lại xuất hiện tại đó, vẫn là bộ dáng mặc giáp vàng, song kiếm trong tay tỏa sương vàng nhạt.
"Chỉ có bao nhiêu tài năng đó thôi? Chỉ bằng như vậy mà muốn đấu với Ma Thần Hoàng?" Giọng Tiêu Hoắc nhạt nhẽo, không có nhiều cảm xúc dao động, nhưng nghe vào tai Long Hạo Thần khiến mặt hắn nóng ran.
Một chiêu kia dù không tạo thành tổn thương gì cho hắn, bởi vì hàng ngàn vạn ánh sáng vàng rơi vào người hắn sinh ra lực xung kích không mạnh, thêm vào lực phòng ngự cường đại của Vĩnh Hằng giáp, cho nên hắn chỉ bị đánh bay mà thôi.
Nhưng mà, thân thể Long Hạo Thần tuy không bị thương, trái tim lại bị đâm xuyên.
Từ khi có được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, Hạo Nguyệt tiến hóa, hắn cảm thấy mình đã có năng lực đấu một phen với Ma Thần Hoàng rồi. Đây cũng là vì sao hắn đầy tự tin chủ trì hội nghị Liên Bang, muốn cùng Ma Thần Hoàng liều chết một phen.
Nhưng tình hình trước mắt giống một bàn tay tát vào mặt hắn, khiến hắn từ tràn trề tự tin bị đánh tỉnh lại. Hắn hoàn toàn không biết tại sao mình thua, càng không hiểu tại sao song kiếm trong tay, linh lực, Quang Thần Lĩnh Vực toàn bộ mất đi hiệu quả. Chẳng lẽ là tổ tiên đối diện miễn dịch năng lực quang hệ ư?
Long Hạo Thần chậm rãi bò dậy, nhìn Tiêu Hoắc đứng đó, hít sâu, khiến mình ổn định cảm xúc, sau đó chậm rãi nâng lên song kiếm, cung kính nói.
"Xin tổ tiên chỉ dạy cho!"
Ngã từ đâu thì phải đứng dậy ở đó. Chỉ có trong chiến đấu mới có thể cảm nhận ra lý do thất bại. Trong tính cách của hắn, sự cứng cỏi chiếm phần rất lớn. Dù bị Tiêu Hoắc dễ như trở bàn tay đánh bại, nhưng lòng hắn nảy ra cảm xúc không phải chán nản mà là cảnh tỉnh.
Không cần nghi ngờ, Ma Thần Hoàng chắc chắn còn mạnh hơn tổ tiên trước mặt. Nếu mình không thể chặn được công kích của tổ tiên, vậy khi đối diện Ma Thần Hoàng thì có bao nhiêu cơ hội thắng đâu? Vấn đề nằm ở đâu? Chỉ có thể tìm từ người mình.
Hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới tại đây sử dụng lực lượng của Hạo Nguyệt. Tuy Hạo Nguyệt cường đại nhưng nếu hắn không thể chống chọi qua, thì nói gì đến phối hợp cùng Hạo Nguyệt đối kháng Ma Thần Hoàng?
Tiêu Hoắc không lên tiếng, chỉ chậm rãi nâng lên song kiếm, bày ra tư thế vừa nãy. Trên người nó vẫn là không hề phát ra bất cứ hơi thở quang thuộc tính nào.
Lần này Long Hạo Thần trực tiếp phát động Quang Thần Lĩnh Vực. Quang nguyên tố nồng đậm dần hiện ra ánh vàng chín sắc quanh người hắn, đây là hiệu quả sinh ra khi Vĩnh Hằng Lĩnh Vực kết hợp với Quang Thần Lĩnh Vực. Vĩnh Hằng Lĩnh Vực trắng lóng lánh và Quang Thần Lĩnh Vực vàng trong suốt kết hợp lại, chín sắc biến ảo, trong sắc vàng hỗn hợp trắng vĩnh hằng, dường như hơi thở thu lại, không còn mạnh mẽ như trước. Nhưng các Anh Hùng Vĩnh Hằng đứng xem đều cảm nhận được áp lực to lớn phát ra từ người Long Hạo Thần. Anh Hùng Vĩnh Hằng tu vi kém chút đều lùi ra xa một chút. Thúc Vịnh Tiêu thì trong con ngươi đỏ máu lóe tia sáng kỳ lạ, hiển nhiên rất có hứng thú với biến hóa lĩnh vực của Long Hạo Thần.
Ánh vàng chín sắc quay quanh người Long Hạo Thần, nhanh chóng xoay tròn. Hắn trực tiếp sử dụng kỹ năng lĩnh vực của mình, Thần Quang Viên Vũ Khúc.
Sau ngắn ngủi suy nghĩ, Long Hạo Thần hiểu rằng lý do mình thất bại là vì lĩnh vực mất đi hiệu lực. Tại sao lĩnh vực mất hiệu lực thì bây giờ hắn chưa biết, nhưng nhất định phải tìm ra nguyên nhân từ lĩnh vực. Nếu không thì hắn vẫn không cách nào cản được đòn tấn công của Tiêu Hoắc.
Cho nên lần này hắn tăng lực lượng lĩnh vực đến cực độ, còn dẫn động lực lượng Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa dung hòa, vì muốn thông qua lĩnh vực càng mạnh hơn nữa dò xét sự huyền bí từ lĩnh vực của đối phương.
Long Hạo Thần hành động rất chậm, hắn thúc đẩy Thần Quang Viên Vũ Khúc chậm rãi tới gần Tiêu Hoắc. Tốc độ rất chậm là vì càng dễ thấy rõ hành động của đối thủ, cũng là vì muốn cho Tiêu Hoắc thời gian phản ứng. Hắn không hề muốn thương tổn vị tổ tiên này!
Nhưng Tiêu Hoắc đứng đó vẫn là không động đậy, vẫn giữ tư thế kỳ lạ.
Tư thế của nó nhìn thì rất đơn giản, chân trái đứng bất động, đùi phải hướng xéo tới trước bước ra nửa bước, mũi chân chạm đất, đầu gối gấp khúc. Kiếm tay trái đặt ở bụng, tay phải giơ ngang ngực, hai thanh trọng kiếm đều là mũi kiếm chĩa ra ngoài.
Thần Quang Viên Vũ Khúc ngày càng gần, uy lực kỹ năng lĩnh vực không phải đơn thuần phóng ra lĩnh vực có thể so sánh, huống chi lần này lĩnh vực của Long Hạo Thần tăng gấp mấy lần.
Long Hạo Thần đã mở rộng cảm giác đến mức độ lớn nhất, dù là biến đổi mỏng mảnh nhất của linh lực thì hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng.
Mắt thấy Thần Quang Viên Vũ Khúc đã tới trước mặt Tiêu Hoắc.
Khoảnh khắc hai bên va chạm thì Long Hạo Thần bắt giữ được sự biến đổi kỳ lạ.
Tiêu Hoắc bỗng nhiên biến hư ảo, giống như bản thân nó chính là Quang Chi Đãng Dạng dựa theo tần suất kỳ lạ dao động. Ngay sau đó, Thần Quang Viên Vũ Khúc cách nó một mét chậm rãi tản ra hai bên. Nhưng lần này không hoàn toàn xẹt qua mà đóng chặt thân thể Tiêu Hoắc.
Chưa đợi Long Hạo Thần nảy ra cảm xúc hân hoan thì Tiêu Hoắc lần nữa hành động. Nó bỗng biến mất, con mắt vàng lại xuất hiện, chẳng qua lần này con mắt vàng xuất hiện ở bên trên Thần Quang Viên Vũ Khúc.
Lực lượng khó thể hình dung đè xuống vị trí chính giữa Thần Quang Viên Vũ Khúc, chẳng ngờ trực tiếp áp chế uy lực của kỹ năng lĩnh vực này. Ngay sau đó, con mắt vàng khổng lồ mở ra.