Chương 237
Dịch Túc đứng ở phía xa của cửa thôn, khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ở cửa thôn có rất nhiều người đang đứng, cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy một vài thân ảnh quen thuộc thì thở hổn hển, nhất thời lớn tiếng nói:
- Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, các ngươi mau tới phụ một tay, mệt chết ta rồi!
- Các ngươi đúng đó làm chi, chúng ta đã trở về rồi!
Một con gà trụi lông đi ra, giọng nói thanh thúy, cụp đuôi, chân ngắn chậm rãi đi tới.
- Dịch Túc, là Dịch Túc huynh đệ!
- Là Dịch Túc huynh đệ, hắn chưa chết, Dịch Túc huynh đệ không chết!
- Không chết, Dịch Túc huynh đệ còn sống!
Khi một giọng nói quen thuộc truyền tới, ánh mắt của ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc không nhịn được mà run lên, toàn thân giật mình một cái.
Lập tức ba bóng người phi ra, chạy như điên về phía trước.
- Là Dịch Túc, hắn không chết, hắn đã trở về rồi!
Đám thiếu niên thiếu nữ Thượng Quan Tú phục hồi tinh thần lại từ trong sự sững sờ, nhất thời xông tới.
- Dịch Túc ca ca...
Một đống tiểu hài tử giọng nói non nớt gọi theo ở phía sau.
Cửa thôn, một đám thôn dân nhìn nhau rồi lập tức tỏ ra vui mừng.
- Dịch Túc huynh đệ!
Một đám người nhào tới, kích động hưng phấn.
- Các ngươi sao vậy!
Ánh mắt của Tô Dật sửng sốt, nhất thời bỏ yêu khu Liệt Nhạp Yêu Hổ xuống khỏi vai, nhìn tư thế của mọi người, dường như có phần không đúng.
- Dịch Túc huynh đệ, thì ra ngươi không chết, làm ta sợ muốn chết!
- Ha ha, Dịch Túc huynh đệ không chết, không chết!
Ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp phóng qua thi thể của Liệt Nham Yêu Hổ, nhào thẳng vào người Tô Dật.
Ba người ôm thật chặt Tô Dật đang ngẩn mặt, kích động mừng rỡ tới chảy cả nước mắt, lệ nóng đảo quanh, không chịu buông tay.
Bọn họ dường như sợ buông tay thì người trước mắt sẽ đột nhiên biến mất vậy.
- Dịch Túc huynh đệ!
Một đám thiếu niên thiếu nữ cũng vọt tới, đều vô cùng kích động, vẻ vui vẻ khó dùng lời diễn tả được.
- Tô Thiên Tước, các ngươi đều còn sống, thật tốt quá.
Thượng Quan Tú nhìn thấy Tô Thiên Tước thì vô cùng vui vẻ, tự tay muốn ôm Tô Thiên Tước một cái.
- Tước gia vốn vẫn sống mà!
Tô Thiên Tước trợn trắng mắt nhìn Thượng Quan Tú, tách người ra.
- Con gà con, ngươi cũng quay về rồi!
Một đám tiểu tử kia chạy tới, bao vây Tô Thiên Tước, đều rất vui vẻ.
- Tiểu hài tử xấu xa mau tránh ra.
Tô Thiên Tước tránh né.
- Con gà con, chúng ta sẽ không ăn ngươi đâu, đừng sợ!
Có bé gái mở miệng nói, tóc tết hai bím, rất đáng yêu.
- Tiểu hài tử dốt nát xấu xa, tức chết ta rồi!
Tô Thiên Tước rất phiền muộn, nó là khổng tước mà, nhất thời cánh ngắn vỗ vỗ, tránh trái tránh phải, muốn tránh đi.
Bịch.
Một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh, ánh mắt trong suốt đập bịch một cái, nhất thời đặt Tô Thiên Tước ở phía dưới.
- Ha ha, ta chộp được rồi, yên tâm, chúng ta sẽ không ăn ngươi đâu!
Tên nhóc này cực kỳ vui vẻ, ôm Tô Thiên Tước thật chặt không muốn buông tay.
- Tức chết ta rồi...
Tô Thiên Tước thở phì phò, tròng mắt như sắp lòi cả ra ngoài.
- Đừng sợ, ngươi cứu Tú tỷ tỷ và Nham ca ca, về sau chúng ta sẽ không muốn ăn ngươi đâu!
Một tiểu đồng rất nghiêm túc nói với Tô Thiên Tước như vậy.
- Ta...
Tô Thiên Tước rất ủy khuất, đám tiểu tử này quá mạnh rồi.
- Liệt Nham Yêu Hổ, còn cả hùng chưởng của Địa Cương Man Hùng.
Một đám thôn dân trong thôn cũng đi lên, nhìn thấy hổ khu cùng hùng chưởng trên đất thì vô cùng kinh ngạc.
- Không chết là tốt rồi, tự có ông trời ban phước!
Có lão nhân hiền lành nói.
- Bọn nhỏ, mau trở lại thôn đi! Dịch Túc chắc chắn là mệt mỏi rồi!
Có phụ nhân mỉm cười nói.
Có cường giả trong thôn đã sớm dùng một tay dễ dàng xách hổ khu trở về thôn.
- Đi, chúng ta về trước đi.
Khi mọi người vui vẻ vây quanh, Tô Dật được kéo trở về thôn, tất cả mọi người đều vui vẻ không ngừng.
- Dịch Túc không chết, hắn đã về rồi!
Tin tức lan rộng, rất nhiều thôn dân đều chạy ra, đều rất vui vẻ.
Lần này Tô Dật cứu rất nhiều hậu sinh trong thôn, không để ý tới an nguy của bản thân mà cứu giúp, làm cho thôn dân rất cảm động.
- Hài tử, ngươi còn sống, cảm tạ ông trời!
Có lão thái thái cảm tạ ông trời.
- Dịch Túc, nhìn áo bào của ngươi kìa, bẩn rồi, chờ chút rồi cởi ra, thím giặt sạch cho ngươi!
Có phụ nhân nói.
- Dịch Túc huynh đệ, rốt cuộc chuyện này như thế nào, rõ ràng ngươi đã bị Thiết Giáp yêu Tê nuốt mà!
Trong thôn, đám Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Nham tâm tình kích động đã hồi phục không ít, hỏi Tô Dật.
- Nói ra thì rất dài dòng, trong miệng Thiết Giáp Yêu Tê cũng như ngọn đèn cạn dầu, ta mới nhân cơ hội trốn thoát, chỉ tiếc Yêu đan bị ta không cẩn thận chém vỡ vụn rồi!
Tô Dật không phải là không tin tưởng mọi người, chỉ là cuối cùng Phá Kiếm đột nhiên bùng nổ vẫn nên giấu giếm một chút là tốt hơn.
- Có thể còn sống trở về, thoát được một kiếp, thật sự là quá tốt rồi.
Mọi người không hỏi nhiều, cũng đều biết lúc đó Thiết Giáp Yêu Tê cũng đã đến mức đèn cạn dầu rồi.
Còn như Yêu đan không có ai để ý tới, cho dù lúc này có Yêu đan ở trước mặt, mọi người cũng đều sẽ cảm thấy Yêu đan vốn nên thuộc về thiếu niên trước mặt này.
Từ trong miệng mọi người, Tô Dật cũng mới biết được đám Thượng Quan Nham chờ ở cửa thôn ba ngày ba đêm, muốn nhận thi cốt của mình về.
Trong thôn cũng đã sớm có cường giả đi tới Yêu La sơn, do Thượng Quan Hề Vi dẫn đường, chỉ là biện tại vẫn chưa về.
Nhìn sự vui vẻ không chút tạp chất trong mắt mọi người, còn có cả sự nhiệt tình quan tâm từ tận trong lòng của mọi người, Tô Dật cảm thấy như có sự ấm áo bao lấy mình.
Sau đó từ trong miệng của Tô Dật, mọi người cũng biết Hùng Liệt của Man Hùng bộ lạc cùng Hổ Độc của Liệp Hổ bộ lạc lại dẫn theo Man Yêu thú cường đại tới Yêu La sơn, mục đích là muốn đối phó với Tô Dật.
Chỉ có điều sau khi nghe được Tô Dật đánh chết một con Địa Cương Man Hùng Yêu Huyền cảnh bát trọng cùng Liệt Nham Yêu Hổ đã sắp tới Yêu Linh cảnh, mọi người càng nghẹn họng.
Từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dật, người này thật đúng là mạnh tới mức đáng sợ, thâm tàng bất lộ!
- Quá vô sỉ, vậy mà lại dẫn Man Yêu thú tới Yêu La sơn!
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc giận dữ không ngừng, mang Man Yêu thú tới Yêu La sơn đối phó với Dịch Túc, Hổ độc của Liệp Hổ bộ lạc cùng Hùng Liệt của Man Hùng bộ lạc thật vô sỉ.
- Đám tiểu hài tử xấu xa này, hiện tại sợ là vẫn đang nằm khóc đó!
Tô Thiên Tước hơi lơ đễnh, thoát khỏi vòng ôm của đám hài tử, cụp đuôi nghênh ngang theo bên người Tô Dật.
- Dịch Túc huynh đệ, Hùng Liệt và Hổ Độc đâu?
Nghe lời nói của Tô Thiên Tước, đám Thượng Quan Diệp nhìn nhau, nhìn Tô Dật hỏi.
Mọi người nghe khẩu khí của Tô Thiên Tước thì dường như Hùng Liệt và Hổ Độc lần này rất thê thảm.
- Cũng không có gì, chỉ làm cho bọn họ phải nhớ lâu một chút thôi.
Tô Dật cười khà khà.
- Đám hậu sinh của Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc lần này hơi quá đáng rồi, nhất định phải giáo huấn đám đó của Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc!
Có cường giả trong thôn nổi giận, lần này Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc lại dẫn theo Man Yêu thú đi tới Yêu La sơn, chuyện này cũng có phần quá mức rồi.
Bình thường mâu thuẫn trong đám tiểu bối cũng đều có chừng mực, nhưng lần này chắc chắn là đã vượt qua chừng mực rồi.