Chương 240
Ngao ô
Sơn lâm thâm xử, thi thoảng có tiếng thú gầm nhẹ truyền ra.
Yêu La sơn, chân núi, lúc này có chừng ba mươi thiếu niên dưới ánh trăng toàn thân trần truồng như được bao phủ một tầng ánh sáng màu bạc.
Chừng ba mươi thiếu niên, toàn thân không còn gì.
Quan trọng nhất là chừng ba mươi thiếu niên này đứng thành hàng, vây quanh một gốc cây đại thụ che trời, bị cây mây cột chặt.
Chừng ba mươi người thiếu niên mỗi người đều khóc không ra nước mắt, tóc tai bù xù, vô cùng thê thảm.
Cách đó không xa, mười mấy thiếu nữ cũng bị cây mây trói chặt vào một tảng đá lớn.
Chỉ có điều mười mấy thiếu nữ này thì khá hơn một chút, tuy tóc tai cũng bù xù, chỉ có điều quần áo vẫn chỉnh tề.
Mắt nhìn ba mươi mấy thiếu niên bị trói, mười mấy thiếu nữ này ngay cả đều cũng không dám ngẩng lên.
Có thiếu nữ không cẩn thận nhìn thấy thân ảnh lõa lồ của thiếu niên ở phía trước, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cách đó không xa, còn có mấy con Man Yêu thú tọa kỵ càng thê thảm hơn.
Có Man Yêu thú lân giáp trên người bị vạch ra, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Có Man Yêu thú phi hành, linh vũ trên người không còn cái nào, đều đã bị giật hết ra như là từng con chim lớn không có lông.
Đám Man Yêu thú tọa kỵ này đều da tróc thịt bong nằm trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng mà kinh hãi.
Đối với đám Man Yêu thú này, chúng nó rất ủy khuất, cũng rất vô tội và sợ hãi.
Loài người kia quá hung tàn, khiến trong lòng chúng nó từ nay về sau sẽ để lại bóng ma.
Ba mươi mấy thiếu niên, lúc này từng người khóc không ra nước mắt, cũng phẫn nộ xấu hổ nhưng lại không còn cách nào.
Bọn họ bị trọng thương đến mức căn bản không có khí lực giãy dụa, tất cả trên người cũng đều bị Dịch túc lục soát sạch sẽ.
Đã bị trói ở đây gần hai ngày rồi, bọn họ vô lực giãy dụa, thương thế trên người đều rất nghiêm trọng.
May là đây là chân núi Yêu La sơn, nếu không sợ là cả nhóm đã trở thành vật trong miệng đám Man Yêu thú của Yêu La sơn rồi.
Tất cả chuyện này đương nhiên chính là do Tô Dật gây nên, cũng không tiện làm gì đám tiểu hài tử xấu xa này, lại không muốn dễ dàng buông tha cho nhóm người này.
Cuối cùng Tô Dật nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lột trần đám này, khiển trách chút, cũng có thể xả giận.
Vì sợ bọn người này ở Yêu La sơn bị Man Yêu thú nuốt chửng, Tô Dật còn cố ý để Liệp Phong Yêu Điêu đưa đám tiểu hài tử xấu xa này ném tới chân núi Yêu La.
Ken két!
Có cây mây bị vỡ nát, Hùng Liệt khôi phục một chút nguyên khí, cắn răng dùng toàn lực, làm đứt cây mây.
Mọi người cũng lâp tức xụi lơ trên mặt đất, toàn thân uể oải vô lực giùng giằng bò người lên, đều tự tìm lá cây mây phủ lên người.
- Dịch Túc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Có thiếu niên khóc lóc, chưa từng ngờ tới Dịch Túc lại bại hoại như thế, vậy mà lại lột trần bọn họ rồi trói chung một chỗ.
Ở đây còn có nhiều thiếu nữ có mặt như thế, chuyện này làm bọn về sau làm sao gặp người được.
Màn tối trước bình minh vừa được vén lên, đầy sao khắp trời lặng yên biến mất trên vòm trời.
Trong phòng, khí tức quanh người Tô Dật dao động tỏa ra từng đợt huỳnh quang, khí tức mang theo vẻ nóng cháy, một khí tức uy nghiêm cũng vô cùng dày đặc.
Dưới ánh sáng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt Tô Dật nhắm chặt, da thịt toàn thân óng ánh trong suốt tựa như ôn ngọc, trong sáng không vương hạt bụi nào.
Khí tức dao động, dần dần trầm đi.
Khí tức lúc này của Tô Dật có vẻ càng thêm dồi dào, thân thể như thêm sáng bóng trong suốt, tựa như đã đạt tới tình trạng trước khi lột xác.
Đây là lợi ích mà Tô Dật có được từ rược bách quả và rất nhiều thịt Man Yêu thú.
Lúc này trong cơ thể Tô Dật còn có năng lượng Yêu đan còn sót lại, kèm theo Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đang từ từ luyện hóa.
Khi sáng sớm lên, khí tức trên người Tô Dật bắt đầu nội liễm, ánh sáng tiêu tan.
Một ngụm khí dài thở ra từ trong miệng, Tô Dật mở hai tròng mắt ra, ánh mắt sáng ngời, có vẻ đỏ đậm lóe lên một cái rồi biến mất.
Cảm giác được tất cả trong cơ thể, Tô Dật cũng hơi thỏa mãn.
Lần trước Tô Dật đột phá quá nhanh, cho nên vẫn luôn nén lại để củng cố tu vi của mình.
Lúc này khí tức trên người Tô Dật rốt cục đã hoàn toàn dừng lại ở Nguyên Huyền cảnh lục trọng.
- Dịch Túc, chúng ta nên xuất phát thôi.
Giọng của Thượng Quan Hề Vi truyền tới.
Tô Dật đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Thượng Quan Hề Vi.
Hôm nay Thượng Quan Hề Vi đổi một bộ trang phục bó sát người càng làm dáng người uyển chuyển hơn, làm cho Tô Dật không khỏi chăm chú nhìn thêm.
- Chuẩn bị xuất phát thôi, mọi người đã tập hợp ở cửa thôn rồi.
Thượng Quan Hề Vi nói với Tô Dật.
Một lát sau ở cửa thôn, Tô Dật nhìn thấy nhóm Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Nham đang chuẩn bị lên đường.
Một đám người trùng điệp, nhân số rất nhiều, hầu như người trong thôn phân nửa đều đi.
Dẫn đầu chính là Thượng Quan Thanh Minh, còn cả mấy trưởng lão Tô Dật đã gặp.
Rống!
Thú hống như sấm, U Hư Man Thiên Báo thân dài ba trượng, cao không dưới hai trượng khi nhìn thấy Tô Dật thì nhất thời bắt đầu rít gào, toàn thân được bao bởi vải màu đen thật dày như đao phong, trên đầu như sư tử như hổ báo có một ấn ký kim sắc tỏa sáng lấp lánh.
- U Hư Man Thiên Báo!
Tô Dật ngước mắt, một con quái vật lớn đã xuất hiện ở trước người, khí tức khiếp người, răng nanh trong miệng hiện lên ánh sáng bén nhọn trong vắt, ánh mắt nhìn Tô Dật cũng cực kỳ kính nể.
- Sắp tới Yêu Huyền cảnh lục trọng rồi!
Cảm giác được khí tức trên người U Hư Man Thiên Báo, Tô Dật cũng âm thầm kinh ngạc.
Mấy ngày trước U Hư Man Thiên Báo còn có trọng thương, nhưng bây giờ không chỉ đã khôi phục mà còn sắp tới Yêu Huyền cảnh lục trọng nữa, đoán chừng đang ở Yêu Huyền cảnh ngũ trọng đỉnh rồi.
- Dịch Túc huynh đệ!
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc đều tiến lên, nhiệt tình chào hỏi Tô Dật.
- Thần Phong ca tới rồi!
Đoàn người xôn xao lớn tiếng kêu.
Hí...
Một tiếng ngựa hí phá vỡ không trung, làm điếc màng nhĩ người ta.
Một con đại ưng vỗ cánh tới, hai tròng mắt sắc bén, mỏ nhọn như câu, linh vũ toàn thân như lân phiến, trắng như tuyết như ngọc, cả người tràn ngập khí tức hàn băng.
Đây là Hàn Ngọc Yêu Ưng, lập tức bay quanh ở tầng trời thấp trên cửa thôn.
Trên lưng Hàn Ngọc Yêu Ưng, Thượng Quan Thần Phong mặc áo bào trắng, thân hình cao ngất, dáng vẻ tuấn lãng, dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, khí chất lại như một thanh kiếm sắc. Một khi tuốt ra khỏi vỏ thì sẽ mang tới sự lợi hại, đứng trên lưng của Hàn Ngọc Yêu Lưng mang cho người ta một cảm giác không thể coi thường.
- Thần Phong ca!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ chào hỏi.
Thượng Quan Thần Phong, người đứng đầu trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ Thôn, có lực hiệu triệu không gì sánh được trong đám trẻ tuổi, cũng là đại biểu của lần thi đấu giữa một thôn hai bộ lạc mười năm một lần này.
Rống!
Dường như cảm thấy được Hàn Ngọc Yêu Ưng đang quanh quẩn ở tầng trời thấp, U Hư Man Thiên Báo ngẩng đầu rít lên một tiếng trầm thấp, dường như rất khó chịu với Hàn Ngọc Yêu Ưng.
Bị U Hư Man Thiên Báo nhìn chằm chằm, Hàn Ngọc Yêu Ưng theo bản năng có chút kiêng kỵ, nhất thời thân thể run rẩy trên không trung, không dám tiếp xúc quá gần.
Tô Dật ngước mắt, cũng đang quan sát Thượng Quan Thần Phong, khí chất hơn người, rất không tầm thường, hơn xa Kỷ Siêu của Thánh Sơn trước đây.