Chương 262
Không việc gì là được, nãi nãi nói ngươi đột phá quá nhanh ảnh hưởng đến căn cơ, tuy đã cho ngươi phục dụng đan dược, nhưng về sau vẫn phải chú ý.
Bên ngoài đình viện, Thượng Quan Hề Vi tỉ mỉ đánh giá Tô Dật một lát, thấy Tô Dật bình yên vô sự mới triệt để buông lỏng, ánh mắt không giấu được vẻ kích động.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tên này đột phá nhiều như vậy, đúng là biến thái.
- Ừ.
Tô Dật gật đầu, hắn cũng cảm giác được đột phá quá nhanh mang đến hậu di chứng, nguyên khí trong cơ thể không được tinh thuần như trước, khoảng thời gian tiếp theo e là không thể tiếp tục đột phá kiểu này. Đúng như hắn dự liệu, dược lực trong cơ thể đến từ đan dược của thôn trưởng.
- Vốn còn lo lắng không biết lúc nào ngươi mới thức tỉnh. May mà ngươi tỉnh lại kịp thời, sáng mai chúng ta sẽ đi Thiên Yêu động, đây cũng là lợi ích đã đáp ứng ngươi.
Thượng Quan Hề Vi nhìn Tô Dật nói.
Thiên Yêu động.
Ánh mắt Tô Dật ánh khẽ động, xem ra lợi ích cực lớn đối với lực lượng linh hồn nằm ở trong Thiên Yêu động.
Thiên Yêu động là cấm địa chung của Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ, mười năm một lần lứa thanh niên lại tỷ thí đọ sức, quyết định trong mười năm tiếp theo bên nào sẽ khống chế Thiên Yêu động.
Thượng Quan Hề Vi thông báo cho Tô Dật một số tình huống, nhưng nàng biết cũng không nhiều, chỉ biết Thiên Yêu động là cấm địa chung của Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng.
Trong cấm địa có chỗ tốt, tiến vào trong tu luyện, không chỉ tiến cảnh thần tốc mà còn có thể tôi luyện linh hồn.
Người từng tiến vào Thiên Yêu động tu luyện, tương lai đều đi xa hơn đồng bối, thực lực cũng cường hãn hơn nhiều.
Chỉ là trong Thiên Yêu động có hạn chế, không cách nào tiến vào quá nhiều người, số lượng có hạn, bởi vậy mỗi mười năm Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng lại có một lần tỷ thí.
- Ngày mai liền xuất phát à!
Ánh mắt Tô Dật tràn ngập chờ mong, lúc trước đến Linh Cổ Thôn này chính là bởi vì Thượng Quan Hề Vi từng nói qua, chỉ cần mượn dùng U Hư Man Thiên Báo liền có thể giành được một lần cơ hội tăng cường thực lực, quan trọng hơn là còn có thể tôi luyện lực lượng linh hồn.
Tôi luyện linh hồn lực lượng, đối với Tô Dật mà nói thì quá trọng yếu, phải biết vô luận luyện đan sư, luyện khí sư hay Ngự Hồn sư, muốn tăng cường lực lượng linh hồn đều rất khó khăn, huống hồ là võ giả bình thường.
Lực lượng linh hồn quá khó để tăng cường.
Đối với Tô Dật mà nói, tôi luyện linh hồn là nhu cần vô cùng cấp bách, có thể có được một loại lực lượng linh hồn để tôi luyện linh hồn bản thân, điều này không nghi ngờ là điều kiện tất yếu đối với Thiên Nguyên Yêu Hồn.
Hỗn Nguyên Yêu Thể tầng thứ nhất Kim Cương chi thể, Tô Dật đã tu luyện thành công, nhưng tầng thứ hai Nguyên Yêu hồn lại một mực trì trệ không tiến.
Lấy hồn của chúng sinh, lớn mạnh hồn của chính mình, đây chính là phương thức tu luyện Thiên Nguyên Yêu Hồn tu.
Thiên Nguyên Yêu Hồn, hấp thu các loại linh hồn, lấy Hỗn Nguyên Chí Tôn Công luyện hóa, tôi luyện linh hồn lớn mạnh.
Tô Dật rất rõ ràng, lấy tu vi thực lực bây giờ của mình, nếu đi hấp thu linh hồn linh hồn, sợ là xa xa không đủ.
Cho nên, lúc Thượng Quan Hề Vi nói có thể tôi luyện lực lượng linh hồn, Tô Dật mới không chút do dự mạo hiểm tiến đến đây, mong rằng có thể lấy được chỗ tốt để tu luyện Thiên Nguyên Yêu Hồn của bản thân.
Từ lần tu luyện Thiên Nguyên Yêu Hồn khi trước, Tô Dật có thể cảm giác được rõ ràng, thứ này có lợi ích cực lớn cho Ngự Hồn sư, cả hai có thể hỗ trợ lẫn nhau.
- Thiên Yêu động, đó là nơi nào, ta cũng muốn đi.
Tô Thiên Tước một mực đi theo bên người Tô Dật, mắt nhỏ đảo quanh, nó cũng muốn đi vào Thiên Yêu động.
- Cái này sợ là không được, tổng cộng mới tám người, thật sự không cách nào lấy thêm danh ngạch, huống hồ, tổ huấn quy định, Man Yêu Thú không được đi vào Thiên Yêu động.
Thượng Quan Hề Vi cười khổ, Thiên Yêu động không chỉ là cấm địa Linh Cổ Thôn, mà cũng là cấm địa của bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng.
Trước không nói Linh Cổ Thôn quả thực không cách nào lấy thêm một danh ngạch, sợ là dù Linh Cổ Thôn cho Tô Thiên Tước đi vào, người trong bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng cũng sẽ không đáp ứng.
Bời vì tổ huấn chỉ rõ, Man Yêu Thú không thể tiến vào Thiên Yêu động.
- Vì sao Man Yêu Thú không thể tiến vào, huống hồ ta không phải Man Yêu Thú, ta là…
Tô Thiên Tước muốn nói lại thôi, ngẩng đầu kháng nghị, giương lên cánh thịt không lông, không phục nói:
- Đây là kỳ thị, tuyệt đối kỳ thị.
- Sang một bên chơi đi, đừng quấy rối.
Tô Dật lườm Tô Thiên Tước một cái, sau đó quay sang hỏi Thượng Quan Hề Vi:
- Chúng ta phải tiến vào Thiên Yêu động bao lâu?
- Nửa năm, cũng chỉ có thể ở trong đó nửa năm, nghe nói không cách nào ở trong Thiên Yêu động thời gian quá dài, linh hồn không thể gánh chịu, đến lúc đó liền có hại vô lợi.
Thượng Quan Hề Vi cười nói, báo cho Tô Dật biết một số tình huống.
- Trong Thiên Yêu mặc dù có thể tăng cường thực lực, quan trọng hơn là tôi luyện lực lượng linh hồn.
- Nhưng nếu thời gian vượt quá nửa năm lại có hại vô lợi, sẽ có một cỗ lực lượng vô hình khiến linh hồn không thể gánh chịu.
- Còn có chuyện này...
Tô Dật không khỏi hiếu kỳ, xem ra Thiên Yêu động không hổ là cấm địa chung của Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng, quả nhiên tự có kỳ diệu.
- Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai xuất phát.
Thượng Quan Hề Vi rời đi.
Bên ngoài đình viện, sắc trời đã vào đêm, tối nay trăng thanh gió mát.
- Gia gia, ngươi có khỏe không, ta rất nhanh sẽ trở về giúp ngài trị thương, người lúc trước thương tổn ngươi, ta cũng sẽ không buông tha!
Nhìn lên vầng trăng trắng ngần, Tô Dật nói nhỏ trong lòng, đoạn thời gian ma luyện này, từ Man Yêu Sâm Lâm đến Man Yêu Đại Hạp Cốc, không chỉ là nhục thân và thực lực, mà trong vô hình cả tâm trí cũng được ma luyện.
- Hết thảy những gì chứng kiến trải qua trên đường khiến Tô Dật hiểu rõ, trên đời này vốn không có đạo lý gì đáng nói.
Chỉ có cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua.
Nếu ngươi là kẻ yếu, vậy ngươi chính là thịt cá còn ta là dao thớt, thực lực mới là chân lý.
Phải mạnh lên, phải trở thành cường giả!
Tô Dật siết chặt nắm tay, ánh mắt lấp lóe trong đêm trăng, phát ra tia sáng chói mắt.
Từ tiền thế mà đến, đời này tuyệt đối không thể lại bình đạm vô vi, không thể lưu danh bách thế, vậy cũng phải hung danh vạn năm, còn hơn là cả đời tầm thường.
Mà muốn trở thành cường giả, Tô Dật rất rõ ràng, thứ mình dựa vào chính là thân phận võ giả và Ngự Hồn Sư.
Đợi một ngày đạt tới tu vi đẳng cấp trong truyền thuyết, như vậy mới có thể đạp lên Thánh Sơn.
- Ngươi hình như có tâm sự?
Tô Thiên Tước ngước mắt, dựa nghiêng cách đó không xa, đôi cánh thịt không lông khép sau lưng, nhàn nhạt nhìn sang Tô Dật.
- Ngươi biết Thánh Sơn không?
Tô Dật ghé mắt, hỏi Tô Thiên Tước.
- Thánh Sơn, không biết.
Tô Thiên Tước lắc đầu.
- Vậy thì thôi, ta muốn đi Thiên Yêu động nửa năm, ngươi ở lại Linh Cổ Thôn đừng có gây chuyện. Nếu mà bị người nướng ăn, ta cũng không cách nào cứu ngươi.
Tô Dật không khỏi bận tâm Tô Thiên Tước, đứa này nhàn không được, hắn sợ nó gây chuyện.
- Ta đường đường khổng tước, còn cần ngươi cứu?
Tô Thiên Tước lườm Tô Dật một cái, khinh thường nói.