Chương 364
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đều mang vẻ tò mò, tỉ mỉ đánh giá thiếu niên có mái tóc đen mặc áo choàng dài, khuôn mặt cũng không trắng nõn, có điều ngũ quan lại là cực kỳ góc cạnh.
- Ngược lại cũng rất đẹp trai!
Có không ít nữ đệ tử nhìn thiếu niên ở hiện trường thấp giọng cười nói, đôi mắt phía dưới mày kiếm dài nhỏ vụt ra ánh sáng thâm thúy mà trong suốt, thân hình nhìn như gầy gò lại thẳng tắp, da thịt màu đồng cổ cho người ta một loại cảm nhận lóng lánh, một bộ trang phục đệ tử ngoại môn Thần Kiếm môn, không lấn át được một loại khí chất đặc biệt trên thân.
- Không phải đẹp trai, mà là có chút hứng thú!
Có nữ đệ tử nói như vậy, trên người thiếu niên gọi là Tô Dật, có một loại khí chất đặc biệt, thoạt nhìn cảm thấy có chút kiêu ngạo, có chút tà, còn có chút cảm giác xấu xa, khiến trong lòng các nàng tự dưng có một loại cảm giác thân cận.
- Hừ, đẹp trai thì có ích lợi gì, có đẹp trai bằng Hoắc Đông Thu sư ca không, sợ là một lát nữa sẽ gặp xui xẻo rồi!
Có một số thanh thiếu niên, nghe thấy nữ tử bên người tán dương thiếu niên kia, nhất thời trong lòng âm thầm có chút khó chịu.
- Ngươi chính là Tô Dật!
Theo lời nói của Tô Dật rơi xuống, ánh mắt hai mươi đệ tử nội môn phía trên Thập Ngũ Kiếm Phong, cũng nhất thời cùng nhau rơi vào trên người Tô Dật, ánh mắt lạnh lùng thay đổi, lộ ra hàn ý, tỏ vẻ bất thiện, không nói nhiều!
Hiển nhiên, bọn họ đều đi qua Tam Thập Lục Kiếm Phong, đều nhìn thấy kết cục đám người Ba Dập.
Bọn họ vốn không để ý nhiều đối với sự việc Ba Dập tiến đến Tam Thập Lục Kiếm Phong ngày hôm nay.
Nhưng khi bọn họ nhận được tin tức, một đoàn người vội vàng đuổi tới Tam Thập Lục Kiếm Phong, nhìn thấy vô số người vây chặt đám người Ba Dập, lúc ấy sắc mặt từng người nhất thời một mảnh tái nhợt.
Mấy chục tên đệ tử nội môn, thế mà bị lột sạch thị chúng, nỗi nhục nhã này không chỉ của đám người Ba Dập, mà còn là toàn bộ đệ tử phía trên Thập Ngũ Kiếm Phong, càng là nỗi nhục nhã của Thập Ngũ Kiếm Phong!
Nhưng trong hai mươi mấy đệ tử nội môn này, ngược lại cũng có người ánh mắt phức tạp, hiển nhiên là cảm thấy có một loại kiêng kị nào đó đối với Tô Dật.
Dù sao, trong lòng bọn họ cũng nắm chắc thực lực Ba Dập, hắn đã gần đặt chân đến Nguyên Linh cảnh.
Huống chi Ba Dập còn có át chủ bài, chiến lực chân chính càng có thể chính diện chống lại Nguyên Linh cảnh.
Mặc dù nói chỉ là chống lại, nhưng cũng đã đại biểu cho bản thân Ba Dập trác tuyệt xuất chúng, bằng không hôm qua Hoắc Đông Thu sư huynh, cũng sẽ không để cho Ba Dập sáng sớm hôm nay đi lên Tam Thập Lục Kiếm Phong.
Mà sau cùng Ba Dập lại hạ tràng chật vật như vậy, quan trọng hơn là, còn không phải là một mình Ba Dập, có không ít đệ tử nội môn đều bị ngược, lộ ra vẻ không chịu nổi một kích.
Bởi vậy, giờ phút này tuy khí tức của hai mươi mấy thanh niên hùng hồn, mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng đối với Tô Dật vẫn còn có chút kiêng kị.
- Đội trưởng, hình như muốn động thủ, làm sao bây giờ?
Chẳng biết từ lúc nào phía xa trên không của quảng trường, xuất hiện một con tọa kỵ phi hành khổng lồ, sải cánh hơn mười trượng, bên trên có mấy thanh niên vẻ mặt sắc bén uy nghiêm, lo lắng nhìn phía dưới.
- Là Hoắc Đông Thu, tên này không dễ đối phó, trước xem tình huống một chút đã!
Trên lưng Man Yêu Thú phi hành có một thanh niên mặc áo vàng đứng thẳng tắp, khí chất không tầm thường, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, mắt nhìn tình huống phía dưới, cảm thấy có chút kiêng dè từ tốn nói.
- Có chuyện gì sao?
Giữa sân, Tô Dật tỏ vẻ bình tĩnh, mở miệng hỏi thanh niên vừa mới nói.
- Tốt, là ngươi liền tốt, tự mình ta đi theo chúng, hay để chúng ta ra tay?
Thanh niên có thân hình chắc nịch tiếp tục nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào trên người Tô Dật.
- Đầu óc ngươi không dùng được à, tại sao ta phải đi cùng ngươi.
Tô Dật nhìn qua thanh niên kia nhất thời nói ra, không để ý nhiều.
Mà lúc này Trương Khánh, đã sớm bị chấn nhiếp đến mức không cách nào nói ra, thân thể đứng sau lưng Tô Dật một mực âm thầm phát run.
- Tốt, quả nhiên cuồng vọng!
Thanh niên chắc nịch nghe Tô Dật nói xong, cảm thấy không ngoài ý muốn, nhưng vẻ cười lạnh trên khuôn mặt càng thêm âm trầm, hắn lạnh lùng nói ra:
Không thể không nói, ngươi là người ngông cuồng nhất ta nhìn thấy từ trước đến nay, cũng tốt, như ta mong muốn, chỉ có thể mang ngươi đi!
- Chỉ bằng thực lực Nguyên Linh cảnh nhất trọng của ngươi sao, sợ là còn chưa đủ!
Tô Dật nhìn thanh niên chắc nịch, thanh niên này chính là một trong ba người có tu vi Nguyên Linh cảnh nhất trọng, ánh mắt Tô Dật liếc tất cả người phía trên Thập Ngũ Kiếm Phong một cái, nói:
- Ít đến chọc ta, từ đâu tới thì trở về đó, nếu không kết cục của Ba Dập, Uông Kỳ cùng Đằng Minh, chính là kết cục của các ngươi!
- Hô!
Toàn trường nghe Tô Dật nói xong, không khỏi yên tĩnh trong một cái chớp mắt, vô số ánh mắt không nhịn được co rúm lại, lập tức có thanh âm hít vào khí lạnh truyền ra.
Tên này làm trò ở ngay trước mặt đám người Hoắc Đông Thu, quả thực là hết chuyện để nói, không thể nghi ngờ chuyện này đã khởi lại vết sẹo của Thập Ngũ Kiếm Phong, đây là cuồng vọng hạng gì!
Ngay trước một đám đệ tử nội môn, quan trọng là… trong đám đệ tử thân truyền ở hiện trường, còn có đệ tử tu vi Nguyên Linh cảnh, thế mà tên Tô Dật này vẫn cuồng vọng như thế.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Ngay sau đó sắc mặt thanh niên chắc nịch lập tức trở nên âm trầm đến cực hạn, hàn quang tuôn ra, bỗng nhiên hơi thở trên thân thể phun trào, muốn ra tay.
Nhưng ngay lúc này, Hoắc Đông Thu một mực không nói gì lại mở miệng, lặng lẽ vung tay lên, ngăn cản thanh niên chắc nịch, cất bước tiến lên.
Nhìn vẻ mặt xem như có chút bình tĩnh, lại lộ ra mấy phần cuồng ngạo của Tô Dật, đuôi lông mày Hoắc Đông Thu hơi nhíu lại, nói ra:
- Nhìn ra được, ngươi thật sự có mấy phần bản lĩnh, lấy bản lĩnh của ngươi, cũng không đến mức là đệ tử ngoại môn, cũng không đến mức không có tiếng tăm gì, nhưng ta không có hứng thú biết những thứ này, ta chỉ biết là, ngươi làm bậy, vậy sẽ phải trả giá đắt, dây vào người không nên dây vào, sẽ để ngươi cả đời khó quên!
Lời nói của Hoắc Đông Thu có chút bình tĩnh, nhưng lãnh ý cùng sự sắc bén ẩn chứa trong lời nói lại để người nào cũng có thể nghe được.
Sắc mặt đệ tử Thần Kiếm môn ở hiện trường âm thầm rung động, ai cũng biết, ngày hôm nay Hoắc Đông Thu sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sắc mặt thanh niên chắc nịch trở nên khó coi, vốn muốn ra tay, giờ phút này nhìn thấy Hoắc Đông Thu, nhất thời lui ra phía sau một chút, nhưng ánh mắt nhìn Tô Dật, càng thêm âm trầm.
- Nghe nói ngươi là đệ tử thân truyền?
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, vẻ mặt Tô Dật lại bình tĩnh giống như ngày thường, mắt nhìn Hoắc Đông Thu.
- Hoắc Đông Thu!
Hoắc Đông Thu gật gật đầu, từ tốn nói, nhưng bên trong loại thần sắc nhàn nhạt này, lại lộ ra vẻ khinh thường, chỉ có điều từ nhỏ đến lớn hắn đã tu dưỡng để cái vẻ khinh thường này không có biểu hiện ở trên mặt.
- Ngươi tên gì không quan trọng, quan trọng là, không có việc gì thì từ đâu tới nên trở về đó, tuyệt đối không nên trêu chọc ta, nếu không ta sẽ không khách khí.
Ánh mắt Tô Dật hơi động, liếc đám đệ tử Thập Ngũ Kiếm Phong một cái, nói:
- Đệ tử ngoại môn đánh không lại, liền kéo đệ tử nội môn đến, đệ tử nội môn không chịu nổi một kích, lại dẫn đệ tử thân truyền tới, Thập Ngũ Kiếm Phong thật đúng là nhiều người, nếu như đệ tử thân truyền không phải là đối thủ, không biết còn kéo người nào tới.