← Quay lại trang sách

Chương 386

Kiếm pháp, ta không quá am hiểu, có điều ngươi muốn dùng kiếm, ta có thể phụng bồi một chút!

Trên quảng trường, Tô Dật nhìn Kiếm Thập Nhất nói, đột nhiên hai con ngươi hơi đóng chặt, kiếm trong tay giơ ngang.

Chỉ nháy mắt, trên quảng trường, hai bóng người tương đối, hai cổ khí tức cường đại giằng co.

Nguyên khí đỏ thẫm và nguyên khí màu đen bốc lên, như thủy hỏa bất dung.

Nhiệt độ nóng bỏng và khí thế hùng hồn, làm cho hư không bốn phía căng cứng.

Ở dưới uy thế vô hình, đệ tử bốn phía không dám tới gần.

Mắt nhìn hai người trẻ tuổi kia, toàn trường lâm vào yên lặng.

Ai cũng rõ ràng, đến lúc này, hai người đều sẽ dùng thực lực mạnh nhất.

- So kiếm pháp, một đệ tử ngoại môn làm sao có thể là đối thủ của Kiếm Thập Nhất sư huynh!

- Kiếm Thập Nhất sư huynh tu luyện kiếm pháp, đều đến từ vũ kỹ bất truyền của Thần Kiếm Môn chúng ta, đệ tử ngoại môn không thể so sánh nổi!

- Cũng chưa hẳn, vừa rồi hắn thi triển quyền pháp và chưởng pháp đều rất bất phàm, không kém Kiếm Thập Nhất sư huynh chút nào!

Sau một lát, trong bầu không khí căng cứng, có người nói nhỏ.

- Tô Dật huynh đệ cũng tinh thông kiếm pháp chứ?

Nhìn giữa sân, khuôn mặt Trương Khánh tràn đầy rung động.

- Sao tiểu tử này lại mạnh như vậy, chẳng lẽ còn tinh thông kiếm pháp sao?

Trong đám người, thanh niên lúc trước ở Kiếm Đường bị Tô Dật giáo huấn qua sắc mặt âm trầm lợi hại.

- Hừ, có chút thực lực, nhưng cuối cùng không phải là đối thủ của đội trưởng!

Trong các đệ tử Hình Đường, có thanh niên sắc mặt hơi trầm xuống.

Bọn họ rất rõ ràng thực lực của Kiếm Thập Nhất, lúc trước tay không tấc sắt, chỉ là làm nóng người mà thôi.

Kiếm Thập Nhất cầm kiếm, mới thật sự là Kiếm Thập Nhất!

- Thế mà nhắm mắt lại, tên này cuồng vọng như vậy, đây là muốn chết sao!

- Quá cuồng vọng, ngay cả mắt cũng không muốn nhìn Kiếm Thập Nhất sư huynh sao!

Có người chú ý tới hai mắt của Tô Dật một mực đóng chặt, cái này quá cuồng vọng.

Toàn bộ đệ tử Thần Kiếm Môn, cho dù là mấy yêu nghiệt biến thái bài danh trên Kiếm Tháp, cũng không dám cuồng vọng như vậy.

Trên quảng trường, mấy chấp sự đứng chung một chỗ, quan sát từ đằng xa.

- Không đúng, rất không đúng, các ngươi có phát hiện không, Tô Dật kia có chút kỳ quái!

Trong các chấp sự, có người ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như cảm ứng được cái gì.

- Là có chút không đúng, nhưng nói không ra!

Có một phụ nhân nói, ánh mắt một mực rơi vào trên người Tô Dật, nàng cũng cảm ứng được có chỗ đặc biệt.

- Ta giống như cảm ứng được một loại kiếm ý!

Có một trung niên mở miệng, từ trên người Tô Dật, để hắn mơ hồ cảm ứng được một loại kiếm ý.

- Kiếm ý, làm sao có thể, Tô Dật kia chỉ là Nguyên Linh cảnh mà thôi!

Có chấp sự lắc đầu, kiếm ý, cái kia là cảnh giới mà bao nhiêu kiếm giả thiết tha ước mơ.

Loại cảnh giới này không có quan hệ gì tới tu vi, mà đến từ kiếm đạo.

Kiếm ý, nghe đồn đến từ tinh khí thần hợp nhất, là giữa hư và thực kết hợp. Đó là một cảnh giới trong truyền thuyết, là kiếm khách lĩnh ngộ kiếm đạt tới một cảnh giới chưa từng có, xưng là kiếm ý.

Bình thường, trong các kiếm khách Nguyên Hoàng cảnh, nếu có thể tìm hiểu ra kiếm ý của mình, cái kia cũng đã là thiên tài.

Nguyên Linh cảnh, quá non nớt, làm sao có thể đạt tới loại độ cao kia.

Phải biết kiếm ý là bản nguyên kéo dài, cái bản nguyên này chỉ thuộc về kiếm, là kiếm đi tìm nguồn gốc.

- Trên người Tô Dật tràn ngập thần bí, dù không phải kiếm ý, vậy cũng không phải bình thường!

Phụ nhân vừa mới mở miệng lại nói, con ngươi phát ra ánh sáng.

Nàng có thể cảm ứng được, giờ phút này từ trên người đệ tử ngoại môn kia, có một cỗ khí tràng vô hình, tuyệt đối không phải bình thường.

Kiếm Thập Nhất cũng đang nhìn Tô Dật, khí tức bén nhọn, con ngươi nổi lên ba động.

Thân là người trong cuộc duy nhất, giờ phút này Kiếm Thập Nhất càng có thể cảm ứng được, tên kia rõ ràng nhắm hai mắt, nhưng lại cho mình một loại cảm giác khó có thể hạ thủ.

Đến lúc này, Kiếm Thập Nhất mới biết được, thiếu niên này cũng không phải cuồng vọng, mà là đang chuẩn bị.

Một người một kiếm, yên tĩnh mà đứng, hắn cảm thấy không phải một chiêu kiếm, mà càng giống như một loại khí thế, lộ ra khí tràng vô hình.

Kiếm Thập Nhất đang tìm kiếm sơ hở, nhưng chính là tư thế bình thường không thể lại bình thường, đơn giản đến không thể lại đơn giản kia, lại làm hắn tìm không ra bất luận sơ hở gì.

Phảng phất như vô luận xuất thủ thế nào, từ góc độ nào, kiếm trong tay Tô Dật cũng tùy thời nhắm chuẩn hắn.

Kiếm Thập Nhất triệt để động dung, thân là kiếm giả, hắn sẽ không coi đây chỉ là trùng hợp, đối phương lĩnh ngộ kiếm, có lẽ cũng đến một cấp độ vượt qua hắn dự liệu!

Hai con ngươi khép hờ, giờ phút này Tô Dật bảo trì tư thế, giống tư thế của bích hoạ trong kiếm động như đúc.

Trường kiếm trong tay Tô Dật, không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần có thanh âm phong lôi rung động, tràn ngập quang hoa, khí tức bén nhọn như ẩn như hiện.

Khuôn mặt của Kiếm Thập Nhất không còn lãnh khốc, trong ánh mắt đã có vẻ chấn động.

Thiếu niên trước mắt thân hình bất động như núi, rõ ràng là tư thế bình thường nhất, nhưng giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác vững chắc không gì lay động được, giống như tư thế kia ẩn chứa vô số tiềm năng và uy áp, tuyệt không thể tả!

Thậm chí Kiếm Thập Nhất mô phỏng cũng có thể cảm giác được, một khi mình ra tay, tư thế bình thản kia sẽ gió nổi mây vần, có thế công sắc bén bao phủ bốn phương!

Nhưng Kiếm Thập Nhất không phải người khác, bảo kiếm trong tay tê minh, con mắt nhìn chằm chằm Tô Dật, chưa từng sợ hãi, ngược lại chiến ý từ trong mắt thẩm thấu ra.

- Xem ra thành tựu kiếm đạo cũng không thấp, vậy dùng một chiêu đi, toàn lực ứng phó, ta thắng, theo ta về Hình Đường, ta bại, ta rời khỏi Hình Đường!

Trong ánh mắt của Kiếm Thập Nhất có hắc quang lấp lóe, tràn ngập chiến ý.

Hắn là Kiếm Thập Nhất, thực lực của hắn mạnh nhất khi trong tay có kiếm, nếu như không cách nào đánh bại thiếu niên kia, như vậy cái này sẽ trở thành chướng ngại trên con đường tu hành của hắn.

Trận chiến này, hắn nhất định phải thắng!

Ông!

Theo Kiếm Thập Nhất nói xong, bảo kiếm trong tay bạo phát kiếm quang, giống như linh xà du động, cùng lúc khí tức Nguyên Linh cảnh tứ trọng cũng triệt để phóng thích, ầm vang càn quét.

Xoẹt...

Dưới chân nguyên khí lấp lóe, thân hình của Kiếm Thập Nhất bắn ra, trong nháy mắt biến mất.

Không khí xé rách, bảo kiếm trong tay Kiếm Thập Nhất chấn động, cổ tay run run, từng đạo kiếm quang hóa thành quang ảnh mơ hồ, sắc bén vạch phá không khí, làm cho không khí như sóng nước dập dờn, phát ra thanh âm xé gió vù vù.

Chỉ nháy mắt, từng đạo kiếm quang bạo phát, nổ bắn mà ra, cơ hồ bao phủ hư không bốn phía.

Kiếm quang gào thét, ở dưới Kiếm Thập Nhất thôi thúc, trong nháy mắt bao phủ về phía Tô Dật.