← Quay lại trang sách

Chương 388

Nói xong, Kiếm Thập Nhất quay người rời đi.

- Đội trưởng...

Mấy chục đệ tử Hình Đường chen nhau đi lên, sắc mặt từng người cực kỳ phức tạp.

- Ta nói rồi, ta rời khỏi Hình Đường, các ngươi có muốn bắt hắn hay không, đó là sự tình của các ngươi.

Kiếm Thập Nhất nhìn đám đệ tử Hình Đường nói, đang định quay người rời đi, bỗng dưng quay đầu, nhìn Tô Dật hỏi:

- Có thể nói cho ta biết, vừa rồi là loại kiếm pháp gì không?

- Ta cũng không biết, nếu như nhất định phải lấy cái tên, vậy gọi Sát Kiếm Quyết đi!

Tô Dật trả lời.

- Sát Kiếm Quyết…

Kiếm Thập Nhất khẽ nói.

- Kiếm, đối với ta mà nói, không phải dùng để thưởng thức, kiếm là hung khí, là dùng để đâm vào trong cơ thể địch nhân, là binh khí để tạo thành thương tổn, kiếm pháp mạnh nữa, kiếm chiêu lại hoa lệ, kết quả cuối cùng cũng là giết địch, thời điểm ngươi rút kiếm ra khỏi vỏ, nếu ngươi chỉ nghĩ làm sao đâm kiếm vào trong cơ thể địch nhân, như vậy sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều động tác dư thừa, chỉ có hai động tác rút kiếm và đâm vào trong cơ thể địch nhân là trọng yếu nhất, cho nên gọi Sát Kiếm Quyết!

Trong con ngươi của Tô Dật có quang mang lấp lóe, đây là hắn từ trên bích hoạ lĩnh ngộ ra.

- Rút kiếm, đâm vào...

Kiếm Thập Nhất lẩm bẩm, như có cảm ngộ.

- Sát Kiếm Quyết, đây là kiếm pháp gì?

Các đệ tử nghe vậy, cũng nghị luận ầm ĩ, còn là lần đầu tiên nghe nói qua loại kiếm pháp này, cảm thấy rất hợp lý, nhưng khó có thể lĩnh ngộ.

- Đa tạ.

Kiếm Thập Nhất nhìn Tô Dật gật đầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại thi lễ với Tô Dật, sau đó dưới bàn chân có nguyên khí thành hình, hóa thành thú ảnh bay lên không.

- Đội trưởng!

Các đệ tử Hình Đường biến sắc, mắt nhìn Kiếm Thập Nhất rời đi.

Sau đó ánh mắt mấy chục đệ tử Hình Đường này khóa chặt ở trên người Tô Dật, cực kỳ phức tạp, có kinh hãi, có tức giận, có âm trầm, có kiêng kị.

- Như thế nào, các ngươi còn muốn động thủ sao?

Ánh mắt Tô Dật đảo qua đám đệ tử Hình Đường kia, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt có chút nghiêm túc.

- Tô Dật, chức trách của Hình Đường chúng ta là bắt ngươi trở về, ngươi thúc thủ chịu trói theo chúng ta trở về đi, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có thể là đối thủ của chúng ta sao?

Trong các đệ tử Hình Đường, có một thanh niên không tầm thường khẽ cắn môi, nhìn Tô Dật nói.

Phía sau hắn có mười mấy đệ tử Hình Đường, mỗi người đều là Nguyên Linh cảnh, bên trong có mấy Nguyên Linh cảnh nhị trọng, bản thân hắn cũng là Nguyên Linh cảnh tam trọng, nhiều người như vậy, cũng không tin không làm gì được Tô Dật.

- Thúc thủ chịu trói, nếu không đừng trách ta không khách khí!

Nghe thanh niên này nói, các đệ tử Hình Đường như có thêm lực lượng.

Ở hiện trường có mười mấy đệ tử Hình Đường, cũng không tin Tô Dật còn có thể chiến thắng nhiều người như vậy.

Có điều tuy nói giờ phút này các đệ tử Hình Đường lại tăng thêm lực lượng, nhưng mắt nhìn Tô Dật, vẫn mang theo vẻ kiêng dè.

Ánh mắt Tô Dật đảo qua đám đệ tử Hình Đường kia, mười mấy đệ tử Hình Đường, mỗi người đều là Nguyên Linh cảnh, thật rất khó đối phó.

Nhưng Tô Dật không để ở trong lòng, có Phù Diêu Bách Biến Bộ, còn cảm ứng được Liệt Phong Kim Điêu, mấy ngày nay nó một mực không có rời đi, còn đang chờ mình, cho nên mình muốn đi, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tô Dật lo lắng là, nếu sau khi mình đi, những đệ tử Hình Đường này vẫn sẽ theo sát không bỏ, cũng là một phiền phức.

- Tô Dật, thúc thủ chịu trói, hôm nay ngươi chạy không thoát đâu!

Thừa thế xông lên, thanh niên Hình Đường kia quát một tiếng, khí tức dập dờn, bảo kiếm trong tay ra khỏi vỏ.

Ông!

Oanh...

Nhất thời, mấy chục đệ tử Hình Đường cùng nhau hành động, dưới chân nguyên khí dâng lên, thân hình lướt tới, khí tức bộc phát ra, từng thanh bảo kiếm xuất hiện, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm minh vang vọng hư không.

Mấy chục thân hình vây quanh Tô Dật, hơn mười thanh trường kiếm tràn ngập kiếm khí, ánh sáng lấp lóe, trực chỉ Tô Dật!

Mấy chục đạo khí tức Nguyên Linh cảnh hội tụ, thanh thế cuồn cuộn, để quảng trường run rẩy, cát bay đá chạy, chấn tâm hồn người!

- Muốn đại chiến sao?

Có đệ tử chấn kinh, người Hình Đường tới nhiều như vậy, là không tính buông tha đệ tử ngoại môn Tô Dật kia.

- Cái này sợ là làm lớn chuyện rồi!

Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… vừa mới thở ra một hơi, bây giờ lại càng lo lắng.

Bọn họ vốn cho rằng đánh bại Kiếm Thập Nhất liền không sao, dù sao ngày mai là Vạn Kiếm Đại Hội, nhưng không ngờ Hình Đường lại cắn chết không thả như vậy.

- Chúng ta có quản hay không?

Nhìn động tĩnh giữa sân, có một chấp sự hỏi.

- Làm sao quản, những tiểu tử Hình Đường kia ai cũng không dễ trêu, chúng ta nói, bọn hắn cũng sẽ không nghe.

Một trung niên chấp sự cười khổ.

- Xem ra các ngươi là không muốn dừng lại, vậy ta phụng bồi, ai dám cản ta, tự gánh lấy hậu quả!

Tô Dật cũng giận, những đệ tử Hình Đường này thật là quá mức.

- Ù ù.

Theo hắn nói xong, sấm sét vang vọng, âm vang điếc tai, từ trong cơ thể có một cỗ khí tức bao phủ ra.

Tu vi Nguyên Linh cảnh tam trọng không giữ lại chút nào, ánh sáng màu đỏ thẫm dập dờn, nương theo khí tức uy nghiêm tràn ngập ra.

Cỗ khí tức làm cho lòng người rung động, như có thể trấn áp hết thảy!

Ngao ô...

Òm ọp...

Ở dưới loại khí tức này, Man Thú phụ cận đều gào thét run rẩy, phủ phục, tọa kỵ Man Thú trên bầu trời tê minh, lung lay sắp đổ.

- Nguyên Linh cảnh tam trọng, hắn chỉ là Nguyên Linh cảnh tam trọng!

Thời điểm Tô Dật bộc lộ khí tức, cũng làm cho mọi người ở hiện trường kinh hô.

Nguyên Linh cảnh tam trọng, lại đánh bại Nguyên Linh cảnh tứ trọng Kiếm Thập Nhất, điều này đại biểu cái gì, trong lòng bọn họ quá rõ ràng.

- Sao khí tức này lại mạnh như vậy!

Mấy chục đệ tử Hình Đường, giờ phút này đều bị chấn động bừng tỉnh, khí tức cuồn cuộn kia để bọn hắn nhịn không được tim đập nhanh, nhịn không được muốn quỳ xuống.

- Ai dám cản ta!

Tô Dật mở miệng, thanh âm vang vọng quảng trường, dự định chiến một trận, chấn nhiếp Hình Đường, nếu không ngày hôm nay sợ là không cách nào thoát thân.

Nhìn Tô Dật, mấy chục đệ tử Hình Đường hai mặt nhìn nhau, tay cầm kiếm có chút run rẩy.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Kiếm Thập Nhất bại, bọn họ ai cũng không dám xuất thủ trước, giờ phút này trên người thiếu niên kia tràn ngập ra khí tức, thật quá đáng sợ.

- Lớn mật!

Đột nhiên, một tiếng quát uy nghiêm truyền đến, rơi vào trong tai mọi người giống như tiếng sấm, khiến linh hồn người ta rung động.

Theo thanh âm rơi xuống, một bóng người như bỗng dưng xuất hiện, rơi vào trước người Tô Dật.

Người tới tầm năm mươi tuổi, nhìn còn rất trẻ, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén.