Chương 395
Giờ phút này ở trong lòng trưởng lão Thượng Quan Hổ, hết thảy đều đi vào quỹ đạo.
Ở trước mặt chưởng môn thu Tô Dật làm đồ đệ, cho dù đến lúc đó Tô trưởng lão trở về bão nổi, cũng có thể kéo chưởng môn xuống nước, quả thực là nhất tiễn song điêu, a ha ha.
Còn về Tô Dật, trưởng lão Thượng Quan Hổ có tự tin.
Toàn bộ Thần Kiếm Môn, có đệ tử nào có thể cự tuyệt điều kiện của hắn dụ hoặc, còn sợ tiểu tử này không ngoan ngoãn bái nhập môn hạ của mình sao.
- Hừ, Thượng Quan Hổ, ngươi có ý gì, muốn đoạt đệ tử, tên đệ tử này ta cũng muốn!
Trưởng lão Du Bạch Mi hừ một tiếng, không đợi Tô Dật đáp lời, đã nhìn chằm chằm hắn nói:
- Tô Dật, có muốn bái nhập môn hạ của ta không?
- Ha ha, nếu Tô Dật bái các ngươi làm thầy, sợ là sẽ hối hận suốt đời.
Trưởng lão Mai Hoa Diệp cười lạnh, râu cá trê rung rinh, mắt trừng Thượng Quan Hổ, Du Bạch Mi một cái, sau đó nhìn Tô Dật, ánh mắt lại mang theo nụ cười đầy thâm ý nói:
- Tô Dật, làm đệ tử của ta đi, vi sư sẽ dụng tâm chỉ điểm ngươi, không giống như bọn họ chỉ nói một chút mà thôi.
- Trò cười, chẳng lẽ làm học trò của ngươi sẽ không bôi nhọ thiên tư sao!
Vu Trường Thanh trừng Mai Hoa Diệp một cái, sau đó nhìn Tô Dật, lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:
- Đến Kiếm Phong thứ hai mươi tám của ta, bái ta làm thầy, tuyệt đối tốt hơn bọn họ nhiều.
Mấy vị trưởng lão mở miệng, ánh mắt đều mang theo tự tin.
Bọn họ đều tin tưởng hứa hẹn của mình, nhất định có thể làm cho Tô Dật động tâm.
Để Tô Dật bái mình làm sư, đây còn không phải sự tình dễ như trở bàn tay.
- Tô Dật, lão thân cũng hi vọng ngươi làm đệ tử của ta, lấy thiên tư của ngươi, đến lúc đó ta sẽ toàn lực giúp ngươi tu luyện.
Đoạn Nguyệt Dung cũng mở miệng, trên khuôn mặt hiền lành có chút hoảng hốt, xem ra mấy vị trưởng lão kia đều quyết tâm muốn thu Tô Dật làm đệ tử, một đệ tử có thể vào trước 10 của Kiếm Tháp, thiên tư càng là mấy trăm năm khó gặp, tự nhiên đều muốn tranh thủ, kế thừa y bát của mình.
- Đương nhiên là môn hạ của ta!
- Dựa vào cái gì, ta là người thứ nhất đến Thần Kiếm Nhai, đệ tử trên Kiếm Phong các ngươi còn chưa đủ nhiều sao?
- Đánh rắm, Tô Dật nhất định phải làm đệ tử của ta, không phục thì đọ sức một trận đi!
- Đọ sức thì đọ sức, ai sợ ai, Tô Dật nhất định phải tới Kiếm Phong thứ mười bảy!
- Dứt khoát động thủ đi, người nào thắng thì làm đệ tử của người đó!
Trong nháy mắt, mấy vị trưởng lão đã cãi nhau ầm ĩ, rất muốn xoắn tay áo lên làm một trận, không ai nhường ai.
Mấy vị trưởng lão lôi kéo một đệ tử ngoại môn như thế, làm cho Hữu hộ pháp bất đắc dĩ.
Có điều trong lòng Hữu hộ pháp làm sao không rõ ràng, đệ tử thiên phú tuyệt diễm như thế, ngay cả Kiếm Thập Nhất cũng bị đánh bại, sợ là sau khi tin tức này truyền ra, các trưởng lão khác trong Thần Kiếm Môn cũng đang trên đường tới a, không giải quyết nhanh, đợi lát nữa sẽ càng khó khăn.
Ánh mắt của Tư Đồ Lưu Vân không có quá nhiều ba động, chỉ một mực quan sát Tô Dật, trong mắt có chút ánh sáng lấp lóe, giống như suy tư điều gì đó.
- Chư vị trưởng lão an tâm chớ vội, lấy thân phận của chư vị trưởng lão, ở trước mặt đệ tử cũng đừng ném uy nghiêm nha.
Nhìn năm vị trưởng lão không ai nhường ai, Tư Đồ Lưu Vân cũng rất bất đắc dĩ.
- Bằng không, việc này xin mời chưởng môn định đoạt đi.
Đoạn Nguyệt Dung nhìn Tư Đồ Lưu Vân mở miệng, thăm thẳm nói:
- Còn nhớ năm năm trước thời điểm các Kiếm Phong chiêu thu đệ tử, chưởng môn chính miệng nói, lần chiêu thu đệ tử tiếp theo, sẽ để cho Kiếm Phong thứ chín ta chọn trước, ta cũng không cần giữ lấy lần sau, bây giờ lấy Tô Dật luôn đi.
- Cái này...
Tư Đồ Lưu Vân bất đắc dĩ cười khổ, xác thực là có việc này, lần trước thời điểm các Kiếm Phong chiêu thu đệ tử, bởi vì tranh chấp đám người Vân Lăng Phong không xong, sau cùng mới hứa hẹn lần thu đệ tử sau, để Đoàn trưởng lão chọn trước.
- Không được, lần sau là lần sau, không thể lẫn lộn như vậy được.
Mai Hoa Diệp lập tức phản đối.
- Ta cũng không đồng ý, lần sau là lần sau, lần này không tính!
- Lần sau thì lần sau bàn, lần này đặc thù, không thể được!
Vu Trường Thanh, Du Bạch Mi, Thượng Quan Hổ cũng kháng nghị, bọn họ đã an bài hết thảy, tự nhiên không thể để trưởng lão Đoạn Nguyệt Dung đoạt mất.
Tô Dật bất đắc dĩ, đầu óc có chút mờ mịt, không biết làm sao, lại có mấy vị trưởng lão muốn thu mình làm đồ đệ, còn hứa hẹn trọng bảo và tài nguyên tu luyện.
Không phải nói muốn bái trưởng lão làm sư phụ khó như lên trời sao.
Chẳng lẽ hiện tại thế đạo thay đổi, những trưởng lão này muốn thu đệ tử, đều khó khăn như thế sao?
Nếu như ý nghĩ của hắn bị mấy vị trưởng lão biết, sợ là sẽ tát hắn một cái, bọn họ muốn thu đệ tử còn khó sao?
Bọn họ muốn thu đệ tử thân truyền, sợ là đủ để từ sơn môn xếp hàng đến bên ngoài mấy chục dặm.
Đệ tử thân truyền của trưởng lão Thần Kiếm Môn, cái này là thân phận bực nào, đại biểu cho về sau có thể trở thành một phương cường giả!
Muốn những trưởng lão này thu làm đệ tử thân truyền, độ khó càng không nhỏ, không đủ thiên tư, căn bản không vào pháp nhãn của những trưởng lão này.
Nhưng Tô Dật căn bản không biết thiên tư của mình đến cùng kinh diễm bao nhiêu, mười lăm mười sáu tuổi, Nguyên Linh cảnh tam trọng, thậm chí lấy tu vi Nguyên Linh cảnh tam trọng đánh bại Kiếm Thập Nhất tu vi Nguyên Linh cảnh tứ trọng!
Thiên tư bực này, chạy không khỏi nhãn lực của những trưởng lão kia, huống chi Vạn Kiếm Đại Hội đang ở trước mắt, nếu như thực lực này tiến vào Vạn Kiếm Đại Hội, mười vị trí đầu là có hi vọng tuyệt đối.
Cho dù phỏng đoán cẩn thận, đánh bại Kiếm Thập Nhất, cũng đã thẳng tiến 15 vị trí đầu rồi.
Hơn nữa chư vị trưởng lão tận mắt nhìn thấy, Tô Dật đánh bại Kiếm Thập Nhất còn không có sử dụng toàn lực.
Cộng thêm tuổi tác của Tô Dật, một khi chỉ đạo bồi dưỡng, đến lúc đó tiền đồ bất khả hạn lượng, sau cùng có thể đến một bước nào, ai cũng không nói chắc được.
Thử hỏi dạng đệ tử như vậy, người có ánh mắt có kinh nghiệm, ai sẽ bỏ lỡ chứ?
- Cái này...
Nhìn mấy vị trưởng lão tranh chấp không xong, Tư Đồ Lưu Vân bất đắc dĩ, nhìn về phía Tô Dật, ánh mắt âm thầm xoay chuyển, hỏi:
- Tô Dật, mấy vị trưởng lão ở trong Thần Kiếm Môn luôn đức cao vọng trọng, có thể trở thành đệ tử của bất luận một vị trưởng lão nào, cũng là tạo hóa của ngươi, chính ngươi thấy thế nào, có ý bái nhập môn hạ của vị trưởng lão nào không?
Nghe Tư Đồ Lưu Vân nói, ánh mắt của Vu Trường Thanh, Du Bạch Mi, Thượng Quan Hổ… nhất thời rơi vào trên người Tô Dật, trong mắt đều âm thầm ra hiệu.
Tuy giờ phút này trong lòng mấy vị trưởng lão đều rất tự tin, nhưng vẫn còn có chút khẩn trương, loại đệ tử này, bọn họ thật không muốn bỏ qua.
Ánh mắt của Hữu hộ pháp có chút tò mò, không biết Tô Dật sẽ lựa chọn như thế nào.