← Quay lại trang sách

Chương 408

Tốc độ của Tô Dật càng ngày càng chậm, trên hư không sấm sét vang dội, càng ngày càng đáng sợ.

Giờ phút này Tô Dật mỗi bước ra một bước, leo lên cấp một, đều rất chậm chạp.

Tô Dật mỗi bước ra một bước, đều giống như mang theo toàn bộ Đăng Thiên Thai ù ù rung động, áp bách hư không.

Ánh sáng trên người càng ngày càng mờ, đang không ngừng ma diệt ở trong lôi đình, thân thể Tô Dật dần dần lung lay sắp đổ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị oanh rớt xuống Đăng Thiên Thai.

Mười bước sau cùng, ánh sáng quanh người Tô Dật đã ảm đạm, bị lôi điện bao phủ, uy thế đáng sợ làm thân hình lay động, sắc mặt trắng bệch.

Ngoại nhân cảm ứng được uy áp đã đáng sợ như thế, mà uy áp đáng sợ này, Tô Dật thân ở trung tâm mới càng cảm nhận được rõ ràng.

Uy áp vô hình từ ngoài vào trong, áp chế hết thảy, chỗ nào cũng có, muốn tê liệt thân thể, nghiền ép linh hồn, muốn ma diệt ý chí của Tô Dật.

Phốc phốc...

Rốt cục, ở dưới uy áp đáng sợ, trong miệng Tô Dật phun ra một ngụm máu tươi, cước bộ lảo đảo, kém chút lăn xuống dưới.

- Định!

Tô Dật rống to, khí thế bạo phát, như một pho tượng chiến thần khôi phục, một chân hung hăng đập mạnh, đi lên một cấp, tiếp tục ngạo nghễ mà đứng!

Long!

Trong chớp mắt, thiên địa run rẩy, giống như có Thần Ma đang gào thét, khiến người ta lạnh mình tim đập nhanh!

- Tô Dật, cố lên, ngươi nhất định có thể!

Tầng thứ ba Đăng Thiên Thai, Trương Khánh ngước mắt nhìn xa xa, song quyền nắm chặt, lớn tiếng hô một tiếng, hi vọng Tô Dật có thể nghe thấy.

- Tô Dật cố lên, chịu đựng, đạp vào tầng thứ bảy!

Theo Trương Khánh nói xong, nhất thời có đệ tử phụ họa.

- Trong hàng đệ tử ngoại môn, vẫn có thể đi ra hạng người khủng bố kinh diễm, Tô Dật cố lên!

- Tô Dật cố lên!

Trong đám người, có đệ tử như trợ uy gào thét, hội tụ thành sóng âm, tuy tiếng gầm bị sấm sét bao phủ, nhưng vẫn có thể khoách tán ra.

Tô Dật tiếp tục trèo lên, cực kỳ cố sức.

Lần nữa hạ xuống một bước, Đăng Thiên Thai oanh minh, hồ quang điện sáng chói bao phủ Tô Dật.

Phốc...

Khóe miệng Tô Dật lại tràn ra máu tươi, uy áp áp chế ý chí, nghiền ép linh hồn, muốn xé nát thân thể, giống như bị Thập Vạn Đại Sơn áp chế.

Tô Dật tim đập rộn lên, đã sắp không thở nổi.

Uy áp quá mức cuồn cuộn, vô biên vô hạn!

Tô Dật cắn răng, tiếp tục dậm chân đi lên, từng bước một, khí thế bạo phát, giống như cùng thiên địa cộng minh, chấn động hư không!

- Quá cường đại!

Đệ tử phía dưới kích động, lạnh run, lông tơ dựng đứng.

Thiếu niên kia giống như là bọn họ ở trên Đăng Thiên Thai, cùng chung tiến thoái, làm người kích động!

Phốc phốc...

Một bước cuối cùng, Tô Dật phun máu, ánh sáng trên người đã ảm đạm.

Áo bào thẩm thấu vết máu, trên thân thể xuất hiện vết nứt, Kim Cương chi thể cũng bị ép phá.

Phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Tô Dật rốt cục cong xuống, gian nan mà đứng, toàn thân chảy máu.

Hắn thụ thương, đã đến cực hạn!

- Cái này quá gian nan, xem như kém một bước cuối cùng, cũng đã đẩy đủ yêu nghiệt!

Có đệ tử mở miệng, uy áp cường đại kia không khó tưởng tượng, có thể đến một bước cuối cùng, đã cực kỳ đáng sợ.

- Một bước cuối cùng, còn đáng sợ hơn tất cả bậc thang lúc trước cộng lại!

Hư không xa xa, có cường giả Thần Kiếm Môn mở miệng, mắt sáng như đuốc.

- Nhìn như một bước, nhưng chính là một rãnh trời!

Có thân ảnh già nua mắt lộ tinh quang, chấn động thì thầm.

Trên ngọn núi, Hữu hộ pháp nắm chặt song quyền, mắt nhìn xa xa nói:

- Một bước cuối cùng, chung quy phải ngừng bước sao?

- Nhìn như một bước, lại khác biệt trời vực, một bước cuối cùng, tiểu tử này còn có thể kiên trì sao!

Tư Đồ Lưu Vân mắt như biển lửa, nổi lên thủy triều.

Lưng Tô Dật hơi cong, bị lực lượng áp bách từ ngoài vào trong, miệng không ngừng chảy máu, sắc mặt trắng bệch!

Nhưng giờ phút này, sắc mặt hắn lại không chút sợ hãi, thậm chí trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhếch miệng lẩm bẩm nói:

- Một bước cuối cùng, ngươi cho rằng ngăn cản được ta sao!

Nói xong, ở dưới vạn chúng chú mục, Tô Dật cởi xuống phá kiếm phía sau.

Keng!

Phá kiếm rơi xuống đất, tay trái nắm chặt.

Oanh!

Trong chớp mắt, sống lưng Tô Dật lại thẳng tắp, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển tới cực hạn, toàn thân lấp lóe ánh sáng, khí tức khủng bố tràn ngập cả cơ thể.

Ầm ầm!

Giống như cảm ứng được Tô Dật phản kháng, hư không trên Đăng Thiên Thai run rẩy, hồ quang điện càng kinh người, hội tụ vào một chỗ, hình thành lôi cầu sáng chói, nương theo lôi điện chi uy, hồ quang điện nương theo khí thế ngập trời, cực kỳ đáng sợ, giống như muốn hủy diệt hết thảy.

Đây là thiên uy hội tụ, nó đang cảnh cáo, nếu mạnh mẽ xông tới sẽ bị diệt sát!

Trên ngọn núi, trong mắt Tư Đồ Lưu Vân có hào quang óng ánh, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

- Tiểu tử, đã đến cuối rồi, không nên mạnh mẽ xông tới, nếu không sẽ bị diệt sát!

Hư không xa xa, có cường giả Thần Kiếm Môn ánh mắt rung động, người nào cũng có thể cảm ứng được uy áp cường đại kia.

Lôi cầu kia đã không phải ngăn trở, mà ẩn chứa sát ý, nếu không thể chống lại thiên uy, thực sẽ bị mạt sát ở trên Đăng Thiên Thai.

- Tới đi!

Bên ngoài thân thể Tô Dật lại bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, tay trái cầm kiếm, bễ nghễ thế gian, như Chiến Thần bất khuất!

- Rống...

Hắn hét lớn một tiếng, phá kiếm vung lên, Tô Dật bước ra một bước, leo lên tầng thứ bảy của Đăng Thiên Thai.

Oanh!

Trong chớp mắt, thiên địa run rẩy, gió giục mây vần, sơn hà oanh minh.

- Không tốt!

Giờ phút này, một bước cuối cùng, đệ tử bốn phía Đăng Thiên Thai đều đã có thể thấy rõ ràng.

Ở trên tầng thứ bảy, một thiếu niên đứng đó, lôi cầu đáng sợ mang theo thiên uy cuồn cuộn, cũng cùng lúc rơi xuống.

Lôi cầu mang theo thiên uy, trùng trùng điệp điệp, sấm sét vang dội, ở dưới lực lượng áp chế vô cùng vô tận, hư không giống như muốn vỡ nát.

- Ngươi muốn cản ta, đánh nát là được!

Tô Dật rống to, một cổ khí tức uy nghiêm bá đạo bao phủ, nguyên khí hội tụ ở trên quyền phải, khuôn mặt lộ ra gân xanh, tăng thêm mấy phần dữ tợn.

Oanh!

Đồng thời Tô Dật vung tay lắc một cái, nắm tay phải oanh về phía lôi cầu.

Một cỗ lực lượng đáng sợ như núi lửa phun trào, nắm đấm của Tô Dật bành trướng, có thanh âm sấm sét truyền ra.

Trong chớp mắt, uy áp như bá vương giác tỉnh, Hoàng giả buông xuống ở trên người Tô Dật cũng nhảy lên tới cực hạn.

Mọi người đều trợn tròn mắt, giờ phút này thiếu niên kia không lùi mà tiến tới, đối kháng thiên uy, cái này là hung hãn bực nào!

Trong nháy mắt, một quyền va chạm với lôi cầu.