← Quay lại trang sách

Chương 422

Đến chính là Tô Dật, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ, nhìn trận thế này, Tô Dật đã biết sự tình đại khái.

Ba thanh niên kia chạy đến, từng người cực kỳ kích động, giống như nhìn thấy thân nhân.

- Lưu Ký, Uông Phiền, Đàm Siêu, các ngươi ở đây sao.

Nhìn ba thanh niên kia chạy đến, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ kinh ngạc, sau đó mừng rỡ không thôi.

- Ân, chúng ta một mực tìm các ngươi, cũng may nhìn thấy.

Ba thanh niên rất cao hứng, khó nén vui mừng, vội vàng đến bên cạnh Tô Dật.

Tô Dật biết ba thanh niên này, Lưu Ký, Uông Phiền, Đàm Siêu, cũng là đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu.

- Các ngươi không có sao chứ?

Tô Dật hỏi ba người Lưu Ký, ánh mắt đảo qua bốn phía, phát hiện không có dấu vết động thủ.

- Chúng ta không có việc gì, chỉ là đệ tử nội môn trên Kiếm Phong thứ mười ba muốn cướp bóc chúng ta, muốn chúng ta bán mạng thay bọn họ, chúng ta không theo, bọn họ liền muốn động thủ.

Lưu Ký mở miệng, thân hình hắn cao hơn Trương Khánh rất nhiều, ánh mắt hữu thần, giờ phút này đứng ở bên người Tô Dật, trong lòng đã không còn khẩn trương.

- Là Tô Dật!

- Tô Dật đến!

- Hắn cũng là đệ tử ngoại môn như chúng ta!

Theo Tô Dật đến, toàn trường nhất thời bạo động, nghị luận ầm ĩ, vô ý thức có người đứng ở sau lưng Tô Dật.

Rất nhanh, Tô Dật căn bản không có tiến lên, nhưng đám đệ tử ngoại môn lại chủ động đứng ở sau lưng hắn.

Còn đám đệ tử nội môn kia nhìn thấy Tô Dật, sắc mặt lại đen như đít nồi.

Người có tên cây có bóng, danh hào của Tô Dật, bọn họ tự nhiên đã nghe qua.

Chỉ là đánh bại Kiếm Thập Nhất, cũng đủ để cho bọn họ sợ mất mật.

Huống chi Tô Dật còn đối phó đám người Hoắc Đông Thu, Ba Dập, Uông Kỳ, bọn họ cũng đã được nghe nói, ngẫm lại liền run rẩy, tên này là thổ phỉ trời sinh nha.

Vạn nhất Tô Dật muốn ra mặt thay những đệ tử ngoại môn kia, bọn họ liền không phải đối thủ.

- Tô Dật, việc này không liên quan gì đến ngươi, đệ tử của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu cũng có thể rời đi.

Đệ tử nội môn đầu lĩnh cắn răng, trước tiên mở miệng, không muốn đắc tội Tô Dật, ở hiện trường còn có đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, tự nhiên cũng không dám động.

- Vậy thì cám ơn.

Tô Dật khẽ gật đầu, khuôn mặt mỉm cười, nhìn đám đệ tử nội môn trước mắt, tựa như nhìn thấy thân nhân.

- Cái này, không cần khách khí

Đệ tử nội môn kia mở miệng, các đệ tử nội môn cũng kinh ngạc, có chút thụ sủng nhược kinh.

Tô Dật này khách khí như vậy, ánh mắt nhìn bọn hắn rất thân thiết, tựa như nhìn thấy thân nhân, cái này để bọn hắn âm thầm hãnh diện.

Đây chính là tồn tại đánh bại Kiếm Thập Nhất nha, giờ phút này lại khách khí với bọn họ như vậy.

- Ai...

Nhìn đám đệ tử nội môn một bộ thụ sủng nhược kinh kia, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ chỉ có thể bất đắc dĩ.

Nhìn thấy Tô Dật cười như gặp thân nhân, Hứa Giai Tuệ và Trương Khánh liền biết, mấy đệ tử nội môn kia lại sẽ không may, sợ là lát nữa muốn khóc cũng khóc không được.

- Không có việc gì, trong Vạn Kiếm chiến trường khắp nơi hung hiểm, các ngươi phải cẩn thận, chú ý an toàn!

Tô dặn dò, thần sắc lo lắng.

Đám đệ tử ngoại môn kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Tô Dật này căn bản không có ý định ra mặt thay bọn họ, còn giống như muốn kết giao với đám đệ tử nội môn kia, cái này để tâm tình của bọn hắn chìm vào đáy cốc.

Trái lại, đám đệ tử nội môn kia thì cực kỳ cao hứng.

Lấy thực lực và tu vi của Tô Dật, sợ là sớm có thể thành đệ tử thân truyền, đến lúc đó địa vị thân phận sẽ không giống nhau.

- Chúng ta không có việc gì, sẽ chú ý cẩn thận.

Từng đệ tử nội môn cao hứng cảm động, nguyên bản lo lắng Tô Dật ra mặt thay các đệ tử ngoại môn, hiện tại xem ra, Tô Dật rất dễ nói chuyện, còn lo lắng và khách khí như vậy, hoàn toàn không giống đồn đại nha.

- Vậy là tốt rồi.

Tô Dật nhìn đám đệ tử nội môn, nụ cười một mực treo ở trên mặt, rất khách khí nói:

- Trong Vạn Kiếm chiến trường quá nguy hiểm, như vậy đi, các ngươi giao Túi Không Gian cho ta, ta bảo quản giúp các ngươi, chờ ra bên ngoài sẽ trả lại, các ngươi thấy thế nào?

Thời điểm Tô Dật nói xong, toàn trường hai mặt nhìn nhau, bầu không khí tự dưng yên tĩnh lại.

Nụ cười trên mặt đám đệ tử nội môn cứng ngắt, sắc mặt tái xanh.

- Tô Dật, ngươi đang đùa chúng ta sao!

Đệ tử nội môn dẫn đầu thần sắc trầm xuống, đến lúc này bọn họ mới hiểu được, Tô Dật này căn bản không có dự định rời đi.

Cái gì lo lắng, cái gì khách khí, con mẹ nó, Tô Dật này là đến cướp bóc a.

Nguyên bản bọn họ là thợ săn, hiện tại biến thành con mồi.

Tô Dật này còn chẳng biết xấu hổ, nói muốn giúp bọn hắn bảo quản Túi Không Gian.

- Các ngươi không hiểu ta, ta không trách các ngươi, về sau các ngươi nhất định sẽ hiểu rõ.

Tô Dật khẽ cười nói, cất bước đi tới.

- Tô Dật, chúng ta liều với ngươi!

Đám đệ tử nội môn không phải quả hồng mềm, nhất thời rút kiếm lao lên, khí tức phun trào, thanh thế cũng không yếu, nhanh chóng công kích về phía Tô Dật.

Xùy...

Tô Dật cũng động, dưới chân nguyên khí lấp lóe, thân hình không lùi mà tiến tới.

Phanh phanh phanh...

- A...

Phốc phốc...

Rất nhanh, một trận đại chiến mở màn.

Kiếm quang vỡ vụn, trầm đục như sấm, có người kêu thảm, có người thổ huyết, có thân ảnh bay ngược ra.

Hết thảy rất hỗn loạn, nhanh đến để mọi người ở hiện đều hoa mắt.

Phốc phốc...

Phanh phanh phanh...

Chỉ thấy đám đệ tử nội môn thổ huyết bay ngược, lần lượt từng bóng người rơi xuống đất, người người đẫm máu, sắc mặt trắng bệch, bất lực tái chiến.

Rất nhanh, hết thảy bình ổn lại, đám đệ tử nội môn không ai có thể đứng lên, Tô Dật thu nguyên khí, vỗ tay, thần sắc phong khinh vân đạm.

- Các ngươi nhìn, ta đã nói Vạn Kiếm chiến trường rất nguy hiểm, các ngươi còn không tin, hiện tại có thể giao Túi Không Gian cho ta bảo quản chưa.

Tô Dật nhẹ nhàng nói, ý cười đầy mặt, đi tới bên cạnh từng người móc Túi Không Gian ra, thuần thục nhét vào ngực mình, làm trước ngực phình lên.

Những đệ tử nội môn kia giận dữ, nhưng căn bản không còn dám giãy dụa.

Giờ phút này bọn họ mới xem như chân chính trải nghiệm, Tô Dật kia nhìn như hòa ái, nhưng thực chất chính là hung nhân, nếu bọn họ lại giãy dụa, sợ là kết cục sẽ càng thảm hại hơn.