← Quay lại trang sách

Chương 424

Man Thú này như lang như hổ, thân thể mạnh mẽ, đặc biệt là mi tâm có ấn ký kim sắc, càng thêm thần tuấn uy vũ.

Giờ phút này, Man Thú chậm rãi tiến lên, thu liễm khí tức, hai con ngươi phát ra ánh sáng khiếp người, chầm chậm đi về phía trước.

Bên ngoài mấy chục trượng, ở trong mắt Man Thú, ánh sáng nhàn nhạt ba động, có mấy thân ảnh đang thổ nạp điều tức.

Nhìn mấy thân ảnh kia, trong mắt Man Thú nổi lên ba động, tựa hồ rất vui mừng, lân phiến bắt đầu có quang mang ba động, muốn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giết ra.

- Nghiệt súc!

Bỗng dưng lúc này, một tiếng quát thăm thẳm truyền ra.

Man Thú kia biến sắc, mắt lộ ra kinh hãi, trên người bộc phát hắc quang, giết về phía thanh âm truyền tới.

⚝ ✽ ⚝

Đáng tiếc, tốc độ của Man Thú rất nhanh, nhưng tốc độ người kia càng nhanh, một quyền bao vây lấy ánh sáng đỏ thẫm, giống như sét đánh, hung hăng rơi vào trên lưng Man Thú.

⚝ ✽ ⚝

Thân thể Man Thú bị oanh bay, lăn trên mặt đất, trong miệng hét thảm.

- Ngao...

Tiếng sói tru ở trong đêm tối cực kỳ chói tai, chấn tâm hồn người!

- Có Man Thú!

Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh đang ngồi xếp bằng thổ nạp vội vàng mở mắt, thân hình sợ hãi nhảy lên, sắc mặt đại biến.

- Ngao...

Man Thú kia kêu thảm, nhưng thương thế không quá nặng, định bò dậy công kích tiếp.

- Hừ!

Ở dưới tiếng hừ lạnh, một chân trực tiếp đạp xuống, hung hăng rơi vào trên bụng Man Thú.

Oanh...

Đồng thời một cỗ khí tức hủy diệt uy nghiêm phát tán ra.

Man Thú kia vốn muốn giãy dụa, nhưng giống như cảm ứng được cái gì, thân thể run run, trong mắt xuất hiện vẻ kiêng kị và kinh hãi, trầm thấp gào thét.

Xuất hiện chính là Tô Dật.

Lấy lực lượng linh hồn của Tô Dật hiện tại, tuy Man Thú kia ẩn nặc khí tức, nhưng tuyệt đối chạy không khỏi hắn cảm ứng.

Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Man Thú kia nhất thời chỉ còn lại hoảng sợ, trong mắt biến thành kính sợ.

- Hắc Minh Yêu Ngao, lại có chút đặc biệt.

Nhìn Man Thú dưới chân, Tô Dật nhận ra, đây là Hắc Minh Yêu Ngao, lực lượng huyết mạch không thấp, so với U Hư Man Thiên Báo chỉ yếu hơn một chút, khó trách Man Thú bình thường không dám tới gần, tên này còn dám tới đánh lén.

Đây là một con Hắc Minh Yêu Ngao tu vi Yêu Huyền cảnh tam trọng, Man Thú Thổ thuộc tính.

Nhưng Tô Dật cảm giác Hắc Minh Yêu Ngao có chút không giống Hắc Minh Yêu Ngao trong tư liệu.

Từ vừa mới giao thủ, Tô Dật cảm thấy chiến lực và phòng ngự của Hắc Minh Yêu Ngao đều rất kinh người, viễn siêu Man Thú cùng cảnh giới.

- Là Man Thú sao?

- A, đây là Hắc Minh Yêu Ngao!

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ, Lưu Ký… đều bị kinh động, nhanh chóng chạy đến.

Năm người nhìn Tô Dật trấn áp Hắc Minh Yêu Ngao, ngược lại không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi.

- Thành thật một chút cho ta!

Tô Dật thu chân, thu liễm khí tức.

- Ngao...

Hắc Minh Yêu Ngao trầm thấp gào thét, xoay người nhìn đám người Hứa Giai Tuệ, lại nhìn Tô Dật trực tiếp phủ phục xuống, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.

Chỉ có Tô Dật nghe rõ, Hắc Minh Yêu Ngao trầm thấp gào thét là thú ngữ.

- Đi theo ta, một ngày kia, ta ban thưởng ngươi cơ duyên, nếu không, ta giết ngươi nấu canh!

Tô Dật nhìn Hắc Minh Yêu Ngao, trong mắt có uy nghiêm vô hình.

- Ngao...

- Nguyện đi theo chủ nhân.

Hắc Minh Yêu Ngao trầm thấp nói, thân thể run run, nó vốn cho rằng nơi này có mấy nhân loại, vừa vặn có thể ăn no nê.

Đạt được huyết nhục của những nhân loại kia, cũng là một loại chỗ tốt cực lớn, nhưng không nghĩ tới lại có một cường giả Yêu tộc.

Cảm ứng khí tức trên người Tô Dật, Hắc Minh Yêu Ngao nhận định Tô Dật là Vương giả Yêu tộc.

Vương giả Yêu tộc có thể biến hóa, tuyệt đối không phải là nó có thể chống lại, khí tức đáng sợ kia áp chế Thú Hồn và huyết mạch trong cơ thể nó, làm nó không cách nào phản kháng.

- Đứng lên đi, về sau gọi ta đại nhân.

Tô Dật gật đầu, ánh sáng màu đỏ thu liễm, thu phục Hắc Minh Yêu Ngao, là nằm trong dự liệu.

Nhưng Lưu Ký, Uông Phiền, Trương Khánh nhìn thấy một màn trước mắt, lại trợn mắt há hốc mồm, giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Vừa rồi Tô Dật nói chuyện với Hắc Minh Yêu Ngao sao, Hắc Minh Yêu Ngao liền thần phục.

Mà khi đó, khi Tô Dật ngồi xếp bằng, Hắc Minh Yêu Ngao một mực ngao ngao sói tru gầm thét, tựa hồ đáp lời Tô Dật.

Mà Tô Dật thì hỏi Hắc Minh Yêu Ngao các loại vấn đề.

Đến lúc này, Trương Khánh mới triệt để tin tưởng.

Thứ nhất, Tô Dật thật là trong nháy mắt thu phục Hắc Minh Yêu Ngao.

Thứ hai, Tô Dật biết thú ngữ, cùng Man Thú nói chuyện với nhau.

- Ục ục...

Nghe Tô Dật và Hắc Minh Yêu Ngao một hỏi một đáp, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ, Lưu Ký… hít vào khí lạnh, thật lâu không cách nào lấy lại tinh thần, nếu không tận mắt nhìn thấy, căn bản khó mà tin được.

- Tên này quá cường hãn!

Nội tâm Trương Khánh, Lưu Ký… thật lâu không cách nào bình tĩnh, từ khi Tô Dật đi vào Kiếm Phong thứ ba mươi sáu đến bây giờ, thể hiện ra hết thảy, đều cường đại đáng sợ như vậy.

Không đến nửa canh giờ, Tô Dật đứng dậy dãn cái lưng mệt mỏi, Hắc Minh Yêu Ngao cung kính đứng ở bên người Tô Dật, ánh mắt kính sợ.

Trương Khánh, Lưu Ký… chỉ có thể ở xa xa nhìn, không dám tới gần.

Hắc Minh Yêu Ngao, căn bản không phải bọn họ có thể đối phó, vừa mới nếu không có Tô Dật, bọn họ sẽ gặp phải tai ương.

Cũng có thể nói, nhờ Tô Dật, bọn họ mới trốn qua một trận đại kiếp.

- Ở chỗ này hộ pháp, ta đi một chút sẽ trở lại.

Tô Dật dặn dò Hắc Minh Yêu Ngao bảo hộ đám người Hứa Giai Tuệ, cũng dặn dò đám người Hứa Giai Tuệ ở chỗ này chờ mình một lát.

Mắt lộ ra ánh sáng, trong lòng Tô Dật có tính toán, nhanh chóng rời đi.

- Ngao...

Hắc Minh Yêu Ngao trầm thấp gào thét, thủ ở một bên.

Đám người Trương Khánh, Lưu Ký… hai mặt nhìn nhau, nhìn Hắc Minh Yêu Ngao, thân thể không dám động đậy, cực kỳ kiêng kị.

- Không có việc gì, nó sẽ không ra tay với chúng ta.

Hứa Giai Tuệ không có quá kiêng kị, có điều không dám tới gần Hắc Minh Yêu Ngao.

Thừa dịp cảnh đêm, Tô Dật tìm được một chỗ ẩn núp.

Còn về Man Thú ở chung quanh, Tô Dật không có quá nhiều kiêng kị.

Sơn động bí ẩn, Tô Dật cố ý lấy mấy khối cự thạch che giấu động khẩu, sau đó mới bò vào.

Trong sơn động cực kỳ hắc ám, nhưng đối với Tô Dật không có bao nhiêu ảnh hưởng, tiến vào bên trong, ngưng kết thủ ấn, ngồi xếp bằng, trong mi tâm có quang mang lấp lóe, gọi ra không gian thần bí.