Chương 442
Bích Huyết Linh Tham một mực cắm rễ ở trong đất, sáng chói lóa mắt, tựa hồ đang chuẩn bị độ kiếp lần nữa.
Thời điểm Tô Dật và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn trở lại sơn phong, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… một mực chờ đợi, hai ngày nay cũng không có chuyện gì, hết thảy gió êm sóng lặng.
Tư Đồ Mục Dương đi ra sơn động, sắc mặt khôi phục hồng nhuận phơn phớt.
Tô Dật đánh giá, lúc trước thương thế của Tư Đồ Mục Dương cũng không nhẹ, hai ngày có thể khôi phục như vậy, mình cho đan dược không tầm thường là một phần, bản thân Tư Đồ Mục Dương cường đại cũng là một phần.
Trên người tiểu gia hỏa này, sợ là có không ít át chủ bài.
- Khôi phục không tệ nha.
Tô Dật nhiệt tình nghênh đón, thân thiết như nhìn thấy người nhà.
- Những đệ tử thân truyền kia sắp tiến vào rồi, tranh đoạt Kiếm Văn Thạch cũng chính thức bắt đầu, lấy thực lực và tốc độ của bọn hắn, vài ngày là có thể đuổi kịp, cho nên thời gian của chúng ta đã không nhiều, trong mấy ngày nay, ít nhất phải đạt được Kiếm Văn Thạch ở khu vực ngoại vi, nếu không xâm nhập hạch tâm Vạn Kiếm chiến trường cùng những đệ tử thân truyền kia tranh, sẽ khó khăn hơn không ít, chúng ta không còn ưu thế gì nữa.
Tư Đồ Mục Dương nói với Tô Dật, trên mặt còn mang theo chút ngây thơ chưa thoát, lại có mấy phần lão khí hoành thu.
Tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, Tư Đồ Mục Dương đã sớm suy nghĩ qua.
Ở trong Vạn Kiếm chiến trường, dựa vào không phải là thực lực đơn thuần, Kiếm Văn Thạch rất trọng yếu, toàn bộ Vạn Kiếm chiến trường đều là tranh đoạt Kiếm Văn Thạch.
Mà muốn có được Kiếm Văn Thạch, thì cần mình đi ma luyện, tìm những Man Thú lợi hại, xông xáo hiểm địa...
- Như vậy sao...
Tô Dật cười nhạt, thần sắc lạnh nhạt, nhưng trong lòng có chút bội phục Tư Đồ Mục Dương, tuy tên này nhỏ tuổi, nhưng tâm trí lại không đơn giản, tuyệt đối không phải con ông cháu cha bình thường có thể so sánh.
- Ta lại có ý kiến khác.
Tô Dật nói, tự nhiên sẽ không dẫn Tư Đồ Mục Dương đi tìm những Man Thú đầu lĩnh kia.
Những Man Thú đầu lĩnh kia sớm đã bị thu phục, Kiếm Văn Thạch cũng rơi vào trên người Tô Dật.
Nghe Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương nói chuyện, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký… đứng ở một bên nghe, tự biết mình không có tư cách nói chen vào, chỉ cần im lặng nghe là được.
- Ngươi nói xem?
Tư Đồ Mục Dương hơi kinh ngạc, biết gia hỏa trước mắt này không đơn giản, nên cũng muốn nghe ý kiến của hắn.
- Trong Vạn Kiếm chiến trường trừ những Kiếm Văn Thạch do Man Thú kia trông coi, còn có những địa phương kia có Kiếm Văn Thạch, nhưng trừ Kiếm Văn Thạch, trong Vạn Kiếm chiến trường còn có cái gì?
Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương hỏi.
- Trừ Kiếm Văn Thạch, toàn bộ Vạn Kiếm chiến trường rất thần bí, truyền ngôn còn có một số tạo hóa và cơ duyên không biết, thậm chí cường giả Thần Kiếm Môn cũng không nhất định biết, có điều những tạo hóa và cơ duyên này, hẳn đều tập trung ở hạch tâm của Vạn Kiếm chiến trường.
Tư Đồ Mục Dương nói.
- Hắc hắc, đúng vậy.
Tô Dật cười hắc hắc, trong mắt có ánh sáng lấp lóe, nói với Tư Đồ Mục Dương:
- Những tạo hóa và cơ duyên không biết kia mới là trọng yếu nhất, bỏ lỡ liền không còn, chúng ta cần phải thừa dịp những đệ tử thân truyền kia chưa đến, tranh thủ thời gian đi tìm những cơ duyên và tạo hóa kia.
- Nói là có đạo lý.
Tư Đồ Mục Dương cũng có chút tán đồng, hắn biết Vạn Kiếm chiến trường thần bí, những cơ duyên kia không tầm thường, nếu có duyên lấy được, sẽ ích lợi vô cùng.
- Có điều ngươi đừng quên, tìm kiếm những tạo hóa và cơ duyên kia, sẽ không chiếm được bao nhiêu Kiếm Văn Thạch, sau cùng có thể đi Linh Kiếm Phong đỉnh phong chi chiến, nhìn là Kiếm Văn Thạch trên người!
Tư Đồ Mục Dương tiếp tục nói, nhàn nhạt trừng Tô Dật một cái.
Kiếm Văn Thạch rất trọng yếu, sau cùng sáu mươi tám người có thể lên Linh Kiếm Phong, là do số lượng Kiếm Văn Thạch quyết định.
- Vậy để những đệ tử thân truyền kia đi tìm Kiếm Văn Thạch a.
Tô Dật mỉm cười nói.
- Chúng ta không có Kiếm Văn Thạch, sau cùng căn bản không lên Linh Kiếm Phong được!
Tư Đồ Mục Dương trầm giọng nói, so với những cơ duyên và tạo hóa kia, hắn càng muốn leo lên Linh Kiếm Phong!
- Những đệ tử thân truyền kia nhất định sẽ tìm Kiếm Văn Thạch, sau cùng chúng ta mượn một chút là đủ.
Tô Dật nói.
- Ai sẽ cho ngươi mượn Kiếm Văn Thạch?
Tư Đồ Mục Dương trừng Tô Dật một cái.
- Vậy thì dùng thực lực mượn nha, dù sao đây là Vạn Kiếm chiến trường, cũng không có nhiều quy củ như vậy.
Tô Dật nói, còn cố ý vung vung nắm đấm.
- Ngươi ý là...
Tư Đồ Mục Dương sững sờ, nhưng lập tức hiểu được, tên này ý tứ đã không cần nói cũng biết, cái gì mượn, rõ ràng là dự định trắng trợn cướp đoạt Kiếm Văn Thạch.
- Hai chúng ta kết minh, đủ để quét ngang một mảnh, trừ khi ngươi không có lòng tin đối với thực lực của mình, sợ những đệ tử thân truyền kia.
Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương, thần sắc xúi giục.
- Người nào sợ những đệ tử thân truyền kia, Tư Đồ Mục Dương ta chưa từng sợ qua, ai sợ ai.
Tư Đồ Mục Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, trong mắt đầy tự tin, đệ tử thân truyền thì thế nào, hắn không sợ.
- Cái này...
Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký… cười khổ, cái hố này Tư Đồ Mục Dương xem như nhảy vào rồi, thực lực tên này khủng bố, nhưng bàn về tâm kế, sao có thể là đối thủ của Tô Dật.
- Vậy quyết định thế đi, chúng ta đi tìm tạo hóa cơ duyên, Kiếm Văn Thạch thì để bọn hắn chậm rãi đi tìm!
Tô Dật rất hài lòng, Man Thú đầu lĩnh ở hơn phân nửa Vạn Kiếm chiến trường đã bị mình thu phục, tự nhiên không cần đi tìm.
Ngược lại là trong Vạn Kiếm chiến trường đồn đại có vô số tạo hóa và cơ duyên, có thể đi xem một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ánh mắt của Tư Đồ Mục Dương có chút lấp lóe, thần sắc rất phức tạp.
Hắn không biết kế hoạch của Tô Dật đến cùng đi thông hay không.
Chí ít hắn là chưa bao giờ nghĩ tới, sau cùng sẽ từ trên người kẻ khác “mượn Kiếm Văn Thạch.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Tô Dật mang theo đám người Tư Đồ Mục Dương, Hứa Giai Tuệ, cưỡi Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, bay về phía hạch tâm của Vạn Kiếm chiến trường.
Tư Đồ Mục Dương âm thầm hiếu kỳ, Tô Dật lại thật thu phục Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn.
Phải biết muốn thu phục Man Thú thành tọa kỵ, tuyệt đối không phải một sự tình đơn giản.
- Kỳ quái, các ngươi có phát hiện không, có chút không đúng?
Rất nhanh, Tư Đồ Mục Dương phát hiện một vài sự tình không thích hợp.
Phía dưới rất nhiều nơi hỗn độn, có đại lượng Man Thú tụ tập gào thét, qua một lúc lại phát hiện đống lớn đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn chật vật hội tụ vào một chỗ.
- Rất bình thường a, trong này có rất nhiều Man Thú, rất khó đối phó, may mà chúng ta có thể tránh đi!
Tô Dật bình tĩnh nói.
- Thật không…
Tư Đồ Mục Dương bán tín bán nghi, luôn cảm giác có gì đó không đúng.