Chương 452
Không tốt!
Tư Đồ Mục Dương kinh hãi, sắc mặt đại biến.
- Ngao ngao!
Phần phật...
Nháy mắt, ở dưới từng tiếng sói tru, Lang Đầu Yêu Bức ùn ùn kéo đến, bao phủ Tô Dật, Tư Đồ Lưu Vân, còn có Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ... ở nơi xa.
- Xong đời!
Sắc mặt Tư Đồ Mục Dương trắng bệch, Ngự Phong Chiến Khải vỗ cánh, khí tức bạo phát, ánh sáng rạng rỡ, khí thế kinh người.
Đến lúc này, Tư Đồ Mục Dương cũng chỉ có thể quyết định toàn lực liều mạng, giết ra trùng vây.
Oanh!
Đúng lúc này, một cỗ khí tức đáng sợ bao phủ ra, khuếch tán khắp thiên địa.
Thời điểm khí tức này bao phủ, thân hình đám Lang Đầu Yêu Bức run rẩy, ánh mắt đại biến.
Tư Đồ Mục Dương cũng cảm ứng được khí tức đáng sợ kia, sau cùng ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tô Dật.
Giờ phút này, một cổ khí tức uy nghiêm bá đạo từ trong thân thể Tô Dật tràn ra, mang theo ánh sáng thần tính, phát ra trận trận ba động, như có lực lượng thần bí xuyên việt thời không, từ Thái Cổ buông xuống, bao phủ bốn phương.
Ong ong...
Trong lúc mơ hồ lại có tiếng sấm, cuồn cuộn hư không!
Trong chớp mắt, quanh người Tô Dật tràn ngập ánh sáng đỏ thẫm, giống như một pho tượng chiến thần.
- Ngao...
Lang Đầu Yêu Bức Vương rùng mình gào thét.
Khí tức đáng sợ này để linh hồn nó kích động, huyết mạch sôi trào, nhịn không được phủ phục quỳ bái.
- Ngao ngao...
Hàng ngàn con Lang Đầu Yêu Bức gào thét, từ giữa không trung rơi xuống, nằm rạp trên mặt đất, cụp hai cánh như quỳ bái.
Tất cả Lang Đầu Yêu Bức nằm rạp trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy, mắt lộ ra vẻ kính sợ.
-...
Một màn này quá kinh người, làm Tư Đồ Mục Dương tính giết ra trùng vây nghẹn họng nhìn trân trối.
Xa xa, trên lưng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… cũng ngẩn người.
Trương Khánh cũng không phải chấn kinh những Lang Đầu Yêu Bức này nằm rạp trên mặt đất, mà còn đắm chìm trong rung động Tô Dật và Lang Đầu Yêu Bức Vương đại chiến.
- Nghiệt súc, hỏi ngươi lần cuối cùng, lựa chọn thần phục hay là chết!
Ánh mắt Tô Dật lạnh lẽo, trên người có khí tức uy nghiêm khuếch tán.
- Ngao…
- Ta nguyện ý thần phục.
Giờ khắc này, Lang Đầu Yêu Bức Vương dùng thú ngữ nói, ở dưới khí tức bực này áp chế, để nó không có lựa chọn nào khác, không thể phản kháng.
Thậm chí giờ phút này, Lang Đầu Yêu Bức Vương cảm thấy, người trước mắt không phải nhân loại, mà là cường giả Yêu tộc.
Khí tức kia, tuyệt đối không phải nhân loại nên có, đó là khí tức của Yêu tộc chí tôn.
Nghe vậy, Tô Dật thu hồi Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra ý cười.
Cùng Lang Đầu Yêu Bức Vương đại chiến, Tô Dật tiêu hao rất lớn, đến trình độ hầu như không còn.
Dưới tình huống không sử dụng Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, không dùng khí tức áp chế, Tô Dật đã đại thể biết được chiến lực của mình.
Một lát sau, trước Huyền Linh Quả Thụ, Trương Khánh, Lưu Ký, Uông Phiền… từng cái tim đập rộn lên, ánh mắt đỏ bừng.
- Đây chính là Huyền Linh Quả sao...
Hứa Giai Tuệ cũng chỉ nghe nói qua Huyền Linh Quả, dạng bảo vật này, nàng chưa bao giờ suy nghĩ qua, không nghĩ tới hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy.
- Đại nhân, Huyền Linh Quả Thụ năm năm nở hoa, năm năm kết quả, năm năm mới thành thục, lần này số lượng của Huyền Linh Quả cũng nhiều nhất, nhưng xem chừng còn mấy ngày mới có thể triệt để thành thục.
Lang Đầu Yêu Bức Vương đứng sau lưng Tô Dật, ánh mắt kính sợ.
- Mười lăm năm mới thành thục, thật trùng hợp.
Khóe miệng Tô Dật nhếch lên ý cười, thật quá trùng hợp, vừa vặn gặp Huyền Linh Quả thành thục, nhiều Huyền Linh Quả như vậy, giá trị có thể nghĩ, đối với Nguyên Linh cảnh mà nói, tuyệt đối là trọng bảo.
- Đáng tiếc còn cần mấy ngày, hiện tại hái xuống mà nói, sẽ ảnh hưởng hiệu quả, không cách nào phát huy hiệu quả tốt nhất của Huyền Linh Quả.
Tư Đồ Mục Dương có chút tiếc nuối, còn phải chờ mấy ngày Huyền Linh Quả mới hoàn toàn thành thục, trừ khi mọi người ở chỗ này chờ mấy ngày, bằng không mà nói, sợ là hiệu quả của Huyền Linh Quả sẽ giảm nhiều.
- Vậy thì chờ mấy ngày.
Trương Khánh mở miệng, nếu như ảnh hưởng hiệu quả của Huyền Linh Quả vậy thì tổn thất lớn, hoàn toàn có thể chờ mấy ngày.
- Nếu như không tính sai mà nói, những đệ tử thân truyền kia đã tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, sự tình Huyền Linh Quả, người khác không biết, nhưng đệ tử thân truyền nhất định biết, đệ tử thân truyền bình thường không có gì đáng lo lắng, có điều có mấy cái rất lợi hại, hơn nữa số lượng của đệ tử thân truyền không ít, chờ mấy ngày, bọn họ đã sớm tới đây tranh đoạt.
Tư Đồ Mục Dương bĩu môi nói, Huyền Linh Quả là trọng bảo của Nguyên Linh cảnh, những đệ tử thân truyền kia tu vi đều ở Nguyên Linh cảnh, tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, chuyện thứ nhất là muốn lấy được Huyền Linh Quả, đến lúc đó miễn không được một trận tranh đoạt.
Tuy Tư Đồ Mục Dương không sợ những đệ tử thân truyền kia, nhưng cũng biết những đệ tử thân truyền kia không phải ăn chay, đặc biệt là số lượng của đệ tử thân truyền còn không ít.
- Vào thì vào.
Tô Dật mỉm cười, ánh mắt một mực quan sát Huyền Linh Quả, khóe miệng nhấc lên ý cười, đi đến dưới Huyền Linh Quả Thụ, vén tay áo lên.
- Hắn muốn làm gì?
Nhìn động tác của Tô Dật, mọi người đều kinh ngạc, không biết Tô Dật lại muốn làm cái gì.
- Lên...
Nhưng ở trong ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người, chỉ thấy Tô Dật hơi cúi thân thể xuống, hai tay ôm thân cây, lực lượng như núi, lòng bàn tay có ánh sáng đỏ thẫm tuôn trào.
- Ken két...
Mặt đất rung động, bắt đầu rạn nứt.
Tô Dật dùng lực, nhưng không dám cậy mạnh, cẩn thận từng li từng tí, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp nhổ tận gốc Huyền Linh Quả Thụ.
Lang Đầu Yêu Bức Vương cũng ngạc nhiên, căn bản không nghĩ tới Tô Dật không chỉ hái Huyền Linh Quả, còn nhổ Huyền Linh Quả Thụ.
- Tô Dật, ngươi muốn làm gì?
Tư Đồ Mục Dương thực sự nhìn không được, hái Huyền Linh Quả, hắn không có ý kiến gì, nhưng Huyền Linh Quả Thụ là của Thần Kiếm Môn nha.
Hắn dù sao cũng là con trai của chưởng môn Thần Kiếm Môn, không thể nhìn có người chà đạp bảo vật của Thần Kiếm Môn mà nhắm mắt làm ngơ.
- Đừng gấp, có một phần của ngươi, nếu như hiện tại ngươi muốn, có thể cho ngươi một trái Huyền Linh Quả, có điều ta biết một bảo địa, nếu như cấy ghép Huyền Linh Quả Thụ qua, có lẽ đến lúc đó hiệu quả của Huyền Linh Quả Thụ sẽ tốt hơn, chỗ kia cực kỳ bí ẩn, ai cũng tìm không thấy, đến lúc đó chúng ta đi hái là được.
Tô Dật nói với Tư Đồ Mục Dương.
- Ngươi nói thật?
Tư Đồ Mục Dương có chút hoài nghi.