← Quay lại trang sách

Chương 455

Tên này sẽ không muốn lấy sức một mình, đi chống lại sáu con Man Thú cường hãn chứ?

Song Đầu Yêu Liệp, Bát Dực Yêu Mãng… đều nhìn chằm chằm lên người Tô Dật.

Sắp đôi mắt như huyết nguyệt, trên cao nhìn xuống Tô Dật, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi hoặc.

- Nhân loại, ngươi là nói với chúng ta sao?

Thân thể Yêu Viêm Kim Cương Viên di chuyển về phía trước mấy bước, thú ngữ như sấm, nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Không sai, là nói với các ngươi.

Tô Dật bình tĩnh nói, rất nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn không có ý tứ nói đùa.

- Nhân loại, ngươi có thể nghe hiểu thú ngữ?

Ngân Tinh Độc Hạt lay động cái đuôi, như mũi tên lắc lư, hàn quang trong vắt, ánh mắt lạnh lùng hỏi.

- Cái này không trọng yếu, giao Kiếm Văn Thạch ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Tô Dật đáp.

Sáu con Man Thú đầu lĩnh triệt để kinh ngạc, sắp cặp hung đồng ở trong đêm trăng như từng vòng huyết nguyệt, ánh mắt kinh ngạc, giống như xác định mình có phải nghe lầm hay không, nhân loại này lại đang uy hiếp chúng nó.

- Nhân loại nho nhỏ, ngươi là muốn chết!

Ngân Tinh Độc Hạt quát, thú ngữ khiếp người, thanh âm quanh quẩn ở trong hư không, trên người phát ra khí tức màu đen kỳ lạ.

- Cẩn thận, trong khí tức này có độc khí, đừng cho khí độc nhập thể, bằng không nhẹ thì thân thể xụi lơ, nặng thì tổn thương linh hồn!

Tư Đồ Mục Dương nhắc nhở mọi người, vận công ngăn cản sương mù màu đen kia, đó là một loại khí độc, cực kỳ quỷ dị.

Nghe vậy, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ, Lưu Ký... biến sắc, vội vàng vận công phòng ngự, không dám chủ quan mảy may.

- Đáng tiếc có độc, không thể ăn ngươi.

Tô Dật nhìn Ngân Tinh Độc Hạt, mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, từ khi đến Thần Kiếm Môn, vẫn không có một bữa ăn ngon, ngẫm lại thật có chút thèm mùi thịt. Đáng tiếc Ngân Tinh Độc Hạt toàn thân là độc, tự nhiên không dám ăn bậy.

Ánh mắt Tô Dật đảo qua sáu con Man Thú, Ngân Tinh Độc Hạt là không thể ăn, nhìn Yêu Viêm Kim Cương Viên, Tô Dật chỉ có thể lắc đầu, tiếc nuối nói:

- Nhìn bộ dạng của ngươi, ta cũng ăn không trôi.

Thời điểm nhìn Thiết Giáp Sư Thứu, Xích Diễm Yêu Ưng, Bát Dực Yêu Mãng và Song Đầu Yêu Liệp, ánh mắt của Tô Dật rốt cục lộ ra vẻ hài lòng, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi nói:

- Cũng tốt, có chim cánh và thịt rắn, còn có xương gặm, ngược lại cũng không tệ, không giao Kiếm Văn Thạch và linh dược bảo vật, vậy liền bắt các ngươi ăn thịt đi!

Thanh âm không kiêng nể gì cả, không có bất kỳ trốn tránh ẩn tàng, Tô Dật căn bản không để sáu con Man Thú kia ở trong mắt.

Thiết Giáp Sư Thứu, Xích Diễm Yêu Ưng, Bát Dực Yêu Mãng, Song Đầu Yêu Liệp, Ngân Tinh Độc Hạt, Yêu Viêm Kim Cương Viên hai mặt nhìn nhau, có chút sững sờ.

Ngao ô!

Rống ô!

Lập tức, sáu cỗ khí tức cường đại phun trào, thú hống vang động núi sông.

Ngao...

Lang Đầu Yêu Bức Vương cùng mấy con Lang Đầu Yêu Bức Yêu Linh cảnh không cam lòng yếu thế gào thét, để dãy núi chấn động, khí tức huyết sát cuồn cuộn.

Ngao ngao...

Lang Đầu Yêu Bức ở bốn phía cũng gào thét, sói tru không dứt, để thiên địa run rẩy, từng đôi mắt đỏ ngòm lấp lóe, như có quỷ hỏa tràn ra.

Đối với đám thú Song Đầu Yêu Liệp, Bát Dực Yêu Mãng… mà nói, một nhân loại nho nhỏ lại không để chúng nó ở trong mắt, còn muốn ăn chúng nó, cái này để chúng nó làm sao có thể nhịn.

- Rống cái gì rống, giao Kiếm Văn Thạch và linh dược bảo vật ra, nếu không nướng các ngươi.

Tô Dật liếc mắt, những gia hỏa này là Man Thú Yêu Linh cảnh ngũ trọng, nếu như ăn, mùi vị hẳn rất ngon, còn có thể được không ít chỗ tốt.

- Tên này quá phách lối!

Tư Đồ Mục Dương tắc lưỡi, hắn cũng coi như không sợ trời không sợ đất, lần này tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, cũng không sợ qua thứ gì, thế cùng đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Môn ganh đua cao thấp.

Nhưng từ khi tiếp xúc Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương không thể không tự ti mặc cảm.

Tô Dật này mới thật là không sợ trời không sợ đất, đối mặt đám thú Bát Dực Yêu Mãng, tên này không chỉ không sợ, còn muốn uy hiếp, muốn nướng chúng nó, người bình thường ai dám a.

Ô ô!

Bát Dực Yêu Mãng gào thét, thân thể tràn ngập hắc quang, trong đêm tối như ẩn như hiện, ánh mắt hung lệ mà dữ tợn, miệng rộng mở ra, gào thét như thú hống, trong dữ tợn mang theo một tia uy nghiêm.

Chít chít...

Linh vũ của Thiết Giáp Sư Thứu như lưỡi đao, ánh sáng màu xanh lấp lóe, móng vuốt như câu.

Cô...

Xích Diễm Yêu Ưng tê minh vang động núi sông, hai cánh như viền lửa xuất hiện giữa trời, ánh mắt hung hãn sắc bén.

Ngao!

Yêu Viêm Kim Cương Viên nghênh cổ rít gào, nổi giận không thôi, thanh âm như sấm, khiến người ta lạnh mình tim đập nhanh, bàn chân đập mạnh, bụi đất tung bay.

- Nhân loại, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không!

Yêu Viêm Kim Cương Viên nhìn hằm hằm Tô Dật quát, xích mao toàn thân dựng thẳng, tràn ngập ánh sáng đỏ thẫm.

- Một con khỉ lớn chút mà thôi, đáng tiếc không thể ăn ngươi, chỉ là cái sừng trên đầu ngươi rất khá, rút ra bán cho Luyện Khí Sư mà nói, hẳn có thể được cái giá tốt!

Tô Dật không để bụng, để mắt tới độc giác trên trán Yêu Viêm Kim Cương Viên. Cái độc giác kia nhìn rất không tệ, một số vị trí đặc thù trên người Man Thú, là tài liệu luyện khí cực tốt.

- Nhân loại, ngươi là muốn chết!

Yêu Viêm Kim Cương Viên nổi giận, nhân loại này không để nó ở trong mắt, còn muốn nhổ độc giác của nó.

Oanh!

Trong nháy mắt, Yêu Viêm Kim Cương Viên đánh giết tới, nhân loại nho nhỏ này không chỉ không để chúng nó ở trong mắt, còn muốn ăn chúng nó, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác ghét bỏ bộ dáng của nó, chỉ muốn nhổ độc giác, cái này để nó làm sao không giận.

Thân hình Yêu Viêm Kim Cương Viên khổng lồ như một tòa đại sơn di động, khắp nơi rạn nứt, khí tức hung hãn, trên người tràn ngập xích hà, há mồm dữ tợn, lộ ra răng nanh trắng như tuyết, phát ra hàn quang trong vắt, dữ tợn mà hung mãnh.

Ở dưới khí thế hung hãn này, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… rùng mình, tự biết căn bản bất lực chống lại.

Chỉ là giờ phút này Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, bao quát Tư Đồ Mục Dương, tuy đều kinh sợ, nhưng lại không có quá lo lắng cho Tô Dật, chí ít lấy thực lực của Tô Dật, Yêu Viêm Kim Cương Viên kia là không cách nào chiếm được tiện nghi.

- Nghiệt súc, chỉ ngươi biết dậm chân sao!

Nhìn Yêu Viêm Kim Cương Viên dậm chân vọt đến, trong chớp mắt, ánh mắt của Tô Dật trầm xuống, áo bào xám phần phật, mái tóc bay múa, khí thế như lôi đình chi nộ.