Chương 479
Đó chính là Tư Đồ Mục Dương, chỉ thấy quanh người hắn có năng lượng tràn ngập, khí tức đang kéo dài tăng lên.
Dạng động tĩnh này, cũng kinh động đám người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký đang thổ nạp điều tức, thu hồi thủ ấn, thu liễm khí tức, mở ra hai con ngươi.
- Tô Dật lão đại!
Đám người Trương Khánh, Lưu Ký nhìn thấy Tô Dật, nhất thời hưng phấn không thôi.
Hứa Giai Tuệ mở mắt, sắc mặt trong suốt, da quang như tuyết, tư thái xinh đẹp, khí chất của nàng đã thuế biến, càng rung động lòng người, lộ ra một loại thần vận.
Tô Dật nhìn mọi người, ánh mắt đảo qua, khóe miệng nhấc lên ý cười, không gian thần bí đối với mọi người cũng có không ít tác dụng, mặc dù mới mấy ngày, nhưng ở dưới tác dụng của không gian thần bí, mấy người kia đều đột phá một tầng, quan trọng hơn là có một loại thuế biến vô hình.
- Tô Dật lão đại, đây là...
Trương Khánh, Lưu Ký… kích động, muốn nói điều gì.
- Lát nữa lại nói, có người đột phá.
Tô Dật cắt ngang, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Tư Đồ Mục Dương.
Ánh mắt đám người Lưu Ký nhìn theo.
Oanh!
Khí tức chấn động không gian, năng lượng thiên địa ba động, một cỗ khí tức cuồn cuộn từ trên người Tư Đồ Mục Dương tràn ra.
Động tĩnh như vậy không kéo dài bao lâu, lực lượng trên người Tư Đồ Mục Dương tăng lên một bậc thang, khí tức Nguyên Linh cảnh tứ trọng khuếch tán ra.
Sau đó khí tức chậm rãi lắng lại, ánh sáng trên người Tư Đồ Mục Dương tiêu tán, hết thảy bình tĩnh.
Xoẹt...
Con ngươi mở ra, ánh mắt giống như không chứa một tia tạp niệm.
Hắn chỉ có mười ba mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn cả Hứa Giai Tuệ, áo bào lam lũ, nhưng không che giấu được thân hình thon dài và khí chất bất phàm, mày kiếm mắt phượng, cực kỳ tuấn tú.
Nhìn thiếu niên kia, Tô Dật cũng có chút hâm mộ, lúc ở cái tuổi này, mình còn bị lưu đày ở trong Man Yêu Sâm Lâm, trải qua cuộc sống không phải người, kém chút cửu tử nhất sinh, mà tên này, lại đã là Nguyên Linh cảnh tứ trọng, đưa mắt nhìn khắp đại lục, sợ là đã nằm ở hàng ngũ đỉnh phong.
Nhưng Tô Dật chỉ hâm mộ một chút mà thôi, phía sau có chỗ dựa như Thần Kiếm Môn, không cường đại mới lạ.
Hắn rõ ràng, Tư Đồ Mục Dương tuyệt đối không phải con ông cháu cha bình thường, tuổi nhỏ như vậy, đã bị chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân ném vào Vạn Kiếm chiến trường ma luyện, một người ở chỗ này, là tùy thời sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, Tư Đồ Mục Dương có thể có thành tựu như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào Thần Kiếm Môn.
Tư Đồ Mục Dương nhìn thấy Tô Dật, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, ánh mắt đảo qua, sau đó đến bên người Tô Dật, khuôn mặt có chút nghiêm túc nói:
- Ngươi cho ta là trọng bảo!
Giờ phút này, Tư Đồ Mục Dương rất rõ ràng mình được chỗ tốt gì, từ Nguyên Linh cảnh nhị trọng đột phá đến Nguyên Linh cảnh tứ trọng, này còn chỉ là phụ, chỗ tốt chính thức của linh dịch kia là gột rửa thần hồn, phạt xương tẩy tủy.
- Ngươi cứu ta.
Tô Dật cười nhạt, Tư Đồ Mục Dương cứu mình, linh dịch này tuy quý, nhưng đáng được, cũng mừng thay cho Tư Đồ Mục Dương, có thể liên phá hai tầng.
Đương nhiên, Tô Dật cho Tư Đồ Mục Dương linh dịch, phân lượng không giống đám người Hứa Giai Tuệ, nhiều hơn một chút, dù sao tu vi của Tư Đồ Mục Dương vượt xa đám người Trương Khánh.
- Chúng ta không phải kết minh sao.
Tư Đồ Mục Dương cười khổ, so với thay tên kia ăn một kích, đạt được chỗ tốt quả thực quá đáng giá, huống chi cho dù mình không ngăn cản, đối phương cũng chưa chắc sẽ ra đại sự gì.
Nhìn bốn phía, ánh mắt Tư Đồ Mục Dương đảo qua đám người Hứa Giai Tuệ, có thể cảm ứng được Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… đều đột phá, hỏi:
- Đây là đâu, là địa phương nào?
Nghe vậy, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký… nhất thời nhìn về phía Tô Dật, bọn hắn cũng rất muốn biết.
Tô Dật nhìn mọi người, thần sắc nghiêm túc nói:
- Vì bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa mọi người vào đây, đây là một bảo vật trên người ta, có rất nhiều thần bí, nhưng ta không thể không nói cho mọi người, nơi đây đối với ta quá mức trọng yếu!
Nghe Tô Dật nói, mọi người nhìn nhau, đều có thể cảm ứng được Tô Dật nghiêm túc, thậm chí trong nghiêm túc còn lộ ra uy nghiêm, làm cho bọn hắn run rẩy.
- Ta biết ngươi muốn nói điều gì, nếu không có nơi đây, sợ là chúng ta đã chết, mỗi người đều có bí mật của mình, Tư Đồ Mục Dương ta dùng thiên đạo thề, bảo vật trên người ngươi ta tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, bất quá ta có một điều kiện.
Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật, giống như đệ đệ nhà bên, khiến người ta không nhịn được muốn thân cận.
- Ngươi nói đi?
Tô Dật hỏi.
- Trả Túi Không Gian lại cho ta, ta muốn đổi một bộ quần áo.
Tư Đồ Mục Dương trừng Tô Dật nói.
- Hắc hắc.
Tô Dật cười một tiếng, trong tay xuất hiện một cái Túi Không Gian, đưa cho Tư Đồ Mục Dương.
- Tô Dật lão đại yên tâm, Trương Khánh ta dùng thiên đạo thề, nếu nói sự tình này cho người khác, trời đánh ngũ lôi!
Trương Khánh thề, nếu không nhờ Tô Dật, hắn sao có thể có ngày hôm nay, sao có thể có cơ duyên và tạo hóa bây giờ.
Lưu Ký, Uông Phiền, Đàm Siêu cũng thề, không có Tô Dật, thì không có bọn họ hiện tại.
- Tô Dật ca, ta...
Hứa Giai Tuệ cũng thề, bàn tay giơ lên, muốn phát thệ.
- Được rồi, ta tín nhiệm mọi người.
Tô Dật vỗ đầu Hứa Giai Tuệ, nhẹ nhàng mỉm cười, nếu thật không tín nhiệm, hắn đã không mang mọi người vào, chỉ là cũng biết nhân tâm khó dò, nhưng bây giờ chỉ có thể xem mình có nhìn lầm người hay không.
- Đừng ầm ĩ nhao nhao, quấy rầy ta tu hành.
Bỗng dưng có thanh âm từ trong dược điền truyền ra.
Đó là Bích Huyết Linh Tham, vẫn giấu kín ở trong đất tu luyện, giờ phút này mới hiển lộ.
- Đây là Yêu Hư cảnh?
Bích Huyết Linh Tham xuất hiện, đám người Hứa Giai Tuệ ngạc nhiên, tuy không biết là vật gì, nhưng đều có thể cảm ứng được, kia tất nhiên là bảo vật, hơn nữa còn có thể miệng nói tiếng người, đây là Yêu Hư cảnh sao?
- Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh!
Tư Đồ Mục Dương nhận ra, trong lòng run lên, thứ này lại là Bích Huyết Linh Tham Yêu Hư cảnh, loại bảo vật này Tô Dật cũng có.