← Quay lại trang sách

Chương 510

Mấy chữ Kiếm Phong thứ mười lăm, hấp dẫn chú ý của Tô Dật, theo ánh mắt nhìn về phía thanh niên áo trắng kia, Kiếm Tháp thứ hai, thứ tự này đủ để chứng minh thiên tư và thực lực.

Không thể phủ nhận, khi ánh mắt Tô Dật rơi vào trên người Vân Lăng Phong, thật là cảm ứng được khí chất rất bất phàm.

Lực lượng trên người Vân Lăng Phong thu liễm, khó có thể phát giác rõ ràng, nhưng khí tức ba động hùng hồn, để Tô Dật không khó biết, tên này tuyệt đối là hạng người khó chọc.

Bỗng dưng Tô Dật cảm ứng được có ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Theo cảm giác vô hình kia, ánh mắt Tô Dật nhìn lại, thần sắc không khỏi biến đổi.

Hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, tóc đen tết thành đuôi ngựa buộc ở sau ót, môi đỏ kiều nộn, đôi mắt thanh tịnh như nước, áo da cam phác hoạ đường vòng cung uyển chuyển, không phải Mộ Dao còn có thể là ai.

Mộ Dao đi ra truyền tống môn, khí chất thoát trần, như trích tiên hạ phàm, rước lấy không ít người chú ý, nhưng giờ phút này ánh mắt nàng lại tìm về phía Tô Dật, nhìn chằm chằm hắn.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này sợ là Tô Dật đã chết không biết bao nhiêu lần.

- Tô Dật ở kia, quả nhiên đã đi ra!

- Là Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, thiên địa linh vật độ kiếp, có lẽ chỗ tốt đều bị bọn họ đoạt được, dù sao bọn họ vốn ở trên ngọn núi kia!

Có đệ tử thân truyền nhìn thấy Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, thanh âm xôn xao.

Thoáng chốc, từng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương.

- Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương, các ngươi quá phận, trả Túi Không Gian cho chúng ta!

- Tô Dật, giao Huyền Linh Quả ra, nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!

Thời điểm nhìn thấy Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, những đệ tử thân truyền bị hai người đập gạch kia đều không cách nào giữ được bình tĩnh.

Bọn họ vốn là mang theo một bụng biệt khuất và phiền muộn, nhất thời bạo phát, quần tình oán giận.

Còn có đệ tử thân truyền hét lớn, muốn đoạt Huyền Linh Quả.

Chỉ bất quá tuy những đệ tử thân truyền này kêu la rất lớn tiếng, nhưng biết Tô Dật đáng sợ, cực kỳ kiêng kị.

Kiếm Tháp bài danh thứ chín Trương Linh Quân cũng bại, ai cũng không dám đi ra làm chim đầu đàn.

Nhưng có hai người đi tới, hai nữ tử rung động lòng người cùng nhau đi ra.

Ở trong ánh mắt của mọi người, hai nữ tử trực tiếp đi đến trước người Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, trong mắt hiện ra ánh sáng, khí tức cường đại tràn ngập.

Tiến lên chính là Kiếm Tháp bài danh thứ năm Anh Thiến Thiến và Kiếm Tháp bài danh thứ sáu Cung Thất, nhìn Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, Anh Thiến Thiến mở miệng, âm thanh như thiên nhiên, nhưng mang theo tư thái không cho cự tuyệt nói:

- Chúng ta chỉ cần hai trái Huyền Linh Quả, còn về việc khác không liên quan gì tới chúng ta, nếu không đừng trách chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ!

Nhìn Anh Thiến Thiến và Cung Thất, nghe lời nói như thế, đệ tử thân truyền ở bốn phía đều yên tĩnh lại.

Ngay cả đám trưởng lão và hộ pháp cũng ngạc nhiên, chưa từng có động tác, đều đang quan sát, giờ phút này bọn họ còn không biết cụ thể phát sinh chuyện gì.

Ngược lại là Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… giờ phút này đều rất khẩn trương.

Trước mắt là hai nhân vật bài danh thứ năm và thứ sáu của Kiếm Tháp, nếu như ở trước kia, bọn họ gặp mặt một lần cũng không có cơ hội.

Nhìn Anh Thiến Thiến và Cung Thất, Tư Đồ Mục Dương và Tô Dật đều hiếu kỳ đánh giá, không thể phủ nhận hai nữ nhân này rất mạnh, còn xinh đẹp mê người.

- Huyền Linh Quả, không có ở trên người ta, các ngươi tìm nhầm người!

Tô Dật lắc đầu, bất kể như thế nào, Huyền Linh Quả tự nhiên là không thể thừa nhận ở trên người mình.

- Xem ra ngươi là lựa chọn để ta tự mình lấy!

Cung Thất nói, thần sắc bình tĩnh, nhưng khí tức trên người cuộn trào, đây là một loại cảnh cáo và uy hiếp, nàng không tin tưởng Tô Dật nói, bằng không tên này sẽ không chạy nhanh như vậy.

Tô Dật chuyển mắt, hắn không thích bị người uy hiếp, cũng không thích bị người lấy loại tư thái vênh váo hung hăng kia nhìn xuống, mặc dù là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn Cung Thất, khóe miệng Tô Dật nhếch lên, cười nói:

- Có phải ngươi thích ta, muốn gả cho ta hay không, có điều xem như ngươi gả cho ta, ta cũng không có Huyền Linh Quả cho ngươi!

Nghe Tô Dật nói, người nghe đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Toàn bộ đệ tử Thần Kiếm Môn, ai dám nói với Cung Thất như vậy, đây không phải trêu chọc, mà là đùa giỡn, còn là ở trước mặt mọi người đùa giỡn.

Oanh!

Chỉ nháy mắt, thời điểm Tô Dật vừa nói xong, một cỗ khí tức trực tiếp bạo phát, đột nhiên bao phủ bốn phương, làm cho mặt đất quảng trường rạn nứt.

Lục quang loá mắt, vụ khí tràn ngập, một đạo sóng nước từ trong lòng đất toát ra, quấn quít lấy nhau, trong nháy mắt hình thành thú ảnh, mở ra miệng rộng dữ tợn, táp thẳng về phía Tô Dật.

Biến cố bất chợt, làm cho mọi người, kể cả Tư Đồ Mục Dương cũng sững sờ.

Nhưng không có người kinh ngạc, Tô Dật lại dám đùa giỡn Cung Thất, cái này là tự mình muốn tìm ngược.

Tựa hồ Tô Dật đã chuẩn bị sẵn sàng, thân hình lướt ra, tốc độ quỷ dị mà nhanh chóng, nhanh đến khiến người kinh ngạc.

- Xùy...

Ở trong điện quang hỏa thạch, Tô Dật tránh đi hung ngư, lướt đến trước người Cung Thất, cánh tay phải lắc một cái, chưởng ấn trực tiếp chụp về phía Cung Thất.

- Hừ!

Cung Thất sững sờ, nhưng chỉ hừ một tiếng, lục quang phun trào, vung chưởng muốn ngạnh kháng.

Nhưng thời điểm này, khóe miệng Tô Dật nổi lên ý cười, cánh tay phải co lại, hai chân bước ra vô số ảo ảnh, lấy góc độ không thể tin xoay tròn một trăm tám mươi độ, cánh tay trái đưa ra, kéo lấy tay Cung Thất, dùng lực bóp một cái, ở bên tai Cung Thất ôn nhu nói:

- Ngươi nhìn, ngươi còn nói không thích ta, đã chủ động ôm ấp yêu thương đây này!

Tình cảnh như vậy, làm toàn trường ngạc nhiên, Cung Thất bị Tô Dật ôm.

Anh Thiến Thiến ở cách đó không xa cũng sững sờ, hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng a.

Cung Thất cũng sững sờ, cả người ngây dại.

- Hỗn đản, ta muốn giết ngươi!

Nhưng chỉ chớp mắt hoảng hốt, Cung Thất quát một tiếng, bàn chân giẫm mặt đất, khí tức trên người phun trào, lục quang sáng chói, tay phải lượn vòng, cùi chỏ hung hăng vọt tới Tô Dật.

- Thẹn thùng a, vậy sau này hãy nói.

Khí tức hung hãn bực này, để Tô Dật âm thầm biến sắc, không lộ ra dấu vết, nhưng đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng lùi lại.

- Hỗn đản, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Cung Thất nổi giận, chưa từng có người đối xử với nàng như vậy, đùa giỡn ở trước mặt mọi người, còn động tay động chân, để cho nàng rơi vào tình huống xấu hổ chết người.

Cung Thất hoàn toàn không nghĩ tới tên kia tuổi còn nhỏ, lại là một hỗn đản.