Chương 546
Tô Dật thâm bất khả trắc, nhưng bây giờ sợ là sẽ phiền phức!
Trên đài cao, có trưởng lão âm thầm nói nhỏ, đều biết Tô Dật thâm bất khả trắc, nhưng giờ khắc này Vân Lăng Phong biểu hiện, thực làm cho người quá rung động, đây là Ngự Hồn Sư, từ lực lượng linh hồn phong bạo kia đến xem, còn không phải là Ngự Hồn Sư bình thường.
- Tô Dật lão đại.
Đám người Hứa Giai Tuệ vốn mừng rỡ như điên, bây giờ không khỏi lo lắng thay Tô Dật, không nghĩ đến Vân Lăng Phong vốn đã bị chà đạp, thế mà còn ẩn giấu át chủ bài cường đại như thế.
- Xuy xuy...
Thời điểm toàn trường xôn xao, ánh mắt của Vân Lăng Phong lại mở ra, một cỗ lực lượng linh hồn đáng sợ càn quét.
- Thật cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao, thân phận chân chính của ta là Ngự Hồn Sư, tuy ngươi có chút thiên tư, nhưng ở trước mặt ta tính là cái gì, tôm tép nhãi nhép mà thôi!
Vân Lăng Phong âm lãnh nói, bóng người vàng óng bỗng nhiên lướt đi, thân hình hư huyễn mơ hồ, nhưng trong thân thể lại có khí tức sắc bén, nương theo linh hồn phong bạo, kiếm quang xẹt qua, bao phủ toàn bộ đài quyết đấu.
Khí tức sắc bén bao phủ, từng đạo kiếm quang xẹt qua không gian.
- Thật mạnh!
Thời điểm khí tức này tràn ngập, đám người Anh Thiến Thiến, Trương Linh Quân, thậm chí Tư Đồ Mục Dương đều đại biến, khí tức này quá cường hãn.
Lưu Vân Xuyên đứng ở một bên, mắt nhìn kiếm quang và linh hồn phong bạo, ánh mắt cũng rung động.
- Lại có thể điều động lực lượng tàn hồn cường hãn như thế, sợ là Nguyên Linh cảnh bát trọng cũng khó có thể chống lại!
Trên đài cao, các trưởng lão hộ pháp biến sắc, ánh mắt chấn động, lấy ánh mắt của bọn họ làm sao cảm giác không ra uy năng kia, sợ là Nguyên Linh cảnh bát trọng cũng không nhất định có thể chống cự, huống chi bên trong còn ẩn chứa lực lượng linh hồn công kích.
- Sợ là Tô Dật không cách nào chống lại!
Có trưởng lão âm thầm lo lắng, giờ phút này Vân Lăng Phong biểu hiện ra thực lực, thật sự là quá mạnh mẽ.
Bạch Minh Sơn nở nụ cười, như hắn dự liệu, đệ tử của hắn, ngày hôm nay sẽ nhất phi trùng thiên!
Toàn trường chăm chú, kiếm quang bao phủ xuống, trong tay Tô Dật lại chẳng biết lúc nào nắm một thanh bảo kiếm, kiếm này là Tô Dật từ trong Túi Không Gian lấy ra, đẳng cấp không cao, lại loáng thoáng có thanh âm phong lôi, tràn ngập quang hoa, một cỗ khí tức bén nhọn như ẩn như hiện tràn ra.
Giờ phút này một người một kiếm đứng đó, lại không phải một chiêu kiếm, mà giống như một loại khí thế, bất động như núi, rõ ràng là tư thế bình thường nhất, nhưng giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác vững chắc không gì lay động được, giống như tư thế kia ẩn chứa tiềm năng và uy áp vô tận, tuyệt không thể tả!
- A.
..
Trên đài cao, có trưởng lão biến sắc, cảm ứng được trong tư thế bình thường của thiếu niên kia, lại mang theo gió giục mây vần.
Kiếm quang và linh hồn phong bạo đáng sợ đã phủ xuống, ở rất xa cũng để người vây xem run rẩy, có chút thay Tô Dật hít vào khí lạnh, nín hơi chờ đợi!
Dù sao đây là công kích của Ngự Hồn Sư, Tô Dật còn có thể chống lại hay không?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, dưới ánh mắt toàn trường, thời điểm kiếm quang cách không tới ba xích, Tô Dật mở mắt.
Cùng lúc, từ trong thân thể hắn, một loại ý vị thoát phàm, nương theo uy áp to lớn lan tràn ra.
Tô Dật xuất thủ, kiếm trực tiếp đâm ra.
Hưu!
Kiếm quang loá mắt, mang theo tiếng xé gió lướt đi, lập tức rơi vào trên kiếm quang.
Keng keng keng keng...
Ánh vàng rung động, kiếm quang và năng lượng càn quét, giống như thác nước rơi xuống, đùng đùng không dứt bên tai.
Tô Dật rõ ràng chỉ ra một kiếm, nhưng giờ phút này lại làm cho kiếm quang vỡ nát.
Kiếm quang vỡ nát một vòng, Tô Dật lại lui về sau một bước, đài quyết đấu oanh minh, nếu không phải cường giả Thần Kiếm Môn bố trí qua, sợ là sẽ bị đạp nát.
Có điều giờ phút này, nhìn Tô Dật chém ra một kiếm kia, có không ít trưởng lão khó tin.
Thời điểm Tô Dật lui ra phía sau năm bước, kiếm quang hoàn toàn tan vỡ, bóng người vàng óng cũng bị chém vỡ, hóa thành hào quang óng ánh nổ tung.
- Trời ạ, thế mà chống đỡ được!
Toàn trường nín hơi, có người nhịn không được kinh hô, một kích đáng sợ kia, Tô Dật lại chống lại được.
Trên đài cao, không ít trưởng lão nổi sóng, vừa rồi Tô Dật chém ra một kiếm kia, bọn họ làm sao không rõ đại biểu cho cái gì.
- Ngươi cho rằng như vậy là kết thúc sao, đây mới thực là sát chiêu, ngươi vẫn quá non, ngày hôm nay hết thảy, ngươi phải trả giá đắt!
Bỗng dưng, trong kim quang vỡ vụn, một thanh âm vang vọng, lực lượng linh hồn nương theo hàn ý ngập trời.
- Sát Hồn Diệt!
Vân Lăng Phong quát lạnh, áo bào phần phật, giờ phút này linh hồn phong bạo bao phủ, hai tay ngưng tụ linh hồn quang trụ, giống như mũi tên bắn tới mi tâm của Tô Dật.
- Tiểu tử, ngươi phải trả giá đắt!
Vân Lăng Phong lạnh lẽo nói.
- Linh hồn công kích thật đáng sợ, đây mới là sát chiêu chân chính của Vân Lăng Phong!
Thời điểm công kích bắn ra, các trưởng lão cảm giác lực lượng linh hồn đáng sợ kia, không khỏi biến sắc!
Giờ khắc này, sơn phong xa xa, ánh mắt của Tô trưởng lão cũng hơi khép.