Chương 548
Vân Lăng Phong bị trưởng lão Bạch Minh Sơn dìu đứng lên, sắc mặt trắng bệch, trên người vết máu loang lổ, vô cùng thê thảm, trong con ngươi còn có vẻ kinh hãi chưa tan, vừa rồi hắn đã cảm ứng được khí tức tử vong.
Mắt nhìn thiếu niên trước mắt, khóe miệng Vân Lăng Phong co giật, hàm răng cắn chặt, đây là sỉ nhục đời này của hắn, cũng là lần sỉ nhục nhất, ngày hôm nay, hắn vốn muốn nhất phi trùng thiên, muốn chấn động toàn bộ Thần Kiếm Môn, nhưng bây giờ kết quả bực này, lại là hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Khuất nhục, oán hận, kinh hãi, giận dữ…
Hết thảy, cuồn cuộn ở trong lòng Vân Lăng Phong, miệng lại phun ra máu tươi.
- Tiểu tử, Vạn Kiếm Đại Hội quyết đấu cấm cố ý hạ sát thủ, ngươi lại xúc phạm, nên bị trừng phạt!
Bạch Minh Sơn âm lãnh nói, trong mắt lướt qua sát ý, thân hình như thiểm điện, trực tiếp xuất hiện ở trước người Tô Dật, một chưởng ấn trực tiếp chụp về phía hắn.
Chưởng ấn kia không có bao nhiêu ánh sáng, thậm chí lặng yên không một tiếng động, nhưng bên trong ẩn chứa uy năng, lại để sắc mặt Tô Dật đại biến, linh hồn rung động.
Tu vi của Bạch Minh Sơn có thể nghĩ, đường đường trưởng lão của Thần Kiếm Môn, không phải Tô Dật hiện tại có khả năng chống lại.
Ánh mắt Tô Dật đại biến, không ngờ tới đường đường trưởng lão lại ra tay với mình, Bạch Minh Sơn nói rõ là muốn ra mặt cho đệ tử, xuất thủ đối phó mình.
- Bạch trưởng lão không thể!
Biến hóa bực này, làm các trưởng lão cũng không dự liệu được, Bạch Minh Sơn lại ra tay đối phó Tô Dật, nhất thời truyền ra từng tiếng kinh hô.
Tư Đồ Lưu Vân, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão biến sắc.
Xoẹt...
Hư không chấn động, chưởng ấn của Bạch Minh Sơn sắp rơi vào trái tim Tô Dật, chỉ là thời điểm cách hắn còn có một thước, một thanh âm lạnh như băng truyền ra.
- Ai dám động đến đệ tử của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu!
Thời điểm thanh âm lạnh như băng này truyền ra, chưởng ấn của Bạch Minh Sơn dừng lại, giống như khó tiến thêm nửa tấc.
Một thân ảnh gầy nhỏ trống rỗng xuất hiện ở sau lưng Bạch trưởng lão, nắm tay hơi cong, giống như cương trảo trực tiếp bóp lấy cổ của Bạch Minh Sơn, thanh âm băng lãnh.
- Cút!
Ánh mắt của Bạch Minh Sơn kinh hãi, thân thể cứng ngắc, ở dưới vạn chúng chú mục, thân hình như viên đá bị ném bay ra ngoài.
⚝ ✽ ⚝
Thanh thế to lớn, bụi đất tung bay, Linh Kiếm Phong không thể rung chuyển, giờ phút này cũng run rẩy một chút.
- Phốc phốc...
Chỗ Bạch Minh Sơn rơi xuống, phong ấn xuất hiện vết nứt, Bạch Minh Sơn đứng lên, trong miệng tràn ra máu tươi, tóc tai bù xù, ánh mắt kinh hãi.
- Vù vù...
Từng ánh mắt rơi vào trên người thân ảnh gầy nhỏ kia.
Đó là một lão giả tang thương, thân hình nhỏ gầy, nhưng khí tức trên người lại cực kỳ đáng sợ.
- Là Tô trưởng lão!
Đám người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh không khỏi kinh hô.
Ánh mắt Tô Dật cũng rung động, nhìn lão giả nhỏ gầy kia, trong lòng có dòng nước ấm đang cuộn trào.
- Bái kiến Tô trưởng lão!
Trên đài cao, đám trưởng lão hộ pháp cũng chấn kinh không không nhỏ, vội vàng đứng dậy, ngay cả Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cũng giật mình, âm thầm liếc nhau.
- Tô trưởng lão, Tô Dật này xúc phạm quy củ, cố ý hạ sát thủ, nên bị trừng phạt, ngươi làm vậy là có ý gì!
Bạch Minh Sơn run rẩy, mắt nhìn Tô trưởng lão, trong mắt có nhục nhã và hận ý, âm thầm cắn răng nói.
Trên đài quyết đấu, Tô trưởng lão đạp không mà đứng, trong mắt hàn ý lấp lóe, nhìn chằm chằm Bạch Minh Sơn nói:
- Người nào cố ý hạ sát thủ, trong lòng Bạch Minh Sơn ngươi rõ ràng, hậu bối quyết đấu, đệ tử mình thua, ngươi thân là trưởng lão, thế mà chạy lên đài quyết đấu muốn động đệ tử của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu ta, đây chỉ là cảnh cáo nho nhỏ, nếu có lần sau, ta trực tiếp phế ngươi!
Trong thanh âm mang theo lãnh ý, rõ ràng không lớn, lại để mọi người ở đây nghe rất rõ ràng.
Nói xong, Tô trưởng lão rơi xuống đài quyết đấu, đến bên người Tô Dật.
- Trưởng lão!
Ánh mắt Tô Dật lấp lóe, muốn hành lễ.
- Yên tâm thi đấu, hết thảy có ta.
Tô trưởng lão mở miệng, nhìn Tô Dật, ánh mắt mang theo ý cười, cùng vừa rồi tưởng như hai người.
Nói xong, thân hình Tô trưởng lão bạt không bay lên, chớp mắt liền xuất hiện ở trên đài cao.
- Tô trưởng lão!
Trên đài cao, các trưởng lão hộ pháp đều đứng dậy hành lễ.
- Bái kiến Tô trưởng lão!
Đệ tử toàn trường cũng hành lễ, thanh âm vang vọng quảng trường.
Nhị trưởng lão Tam trưởng lão cũng không ngoại lệ, đứng dậy vấn an.
Chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân cũng đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ cười khổ.
- Ừm, đều không cần đa lễ.
Sắc mặt của Tô trưởng lão bình tĩnh, giống như không chút biểu tình, sau đó trực tiếp ngồi ở vị trí của Bạch Minh Sơn nói:
- Tiếp tục đi!
Nhìn Tô trưởng lão, các trưởng lão hộ pháp khác đều hai mặt nhìn nhau.
- Tiếp tục đi.
Tư Đồ Lưu Vân mở miệng, cười khổ ngồi xuống.
- Mọi người miễn lễ, Vạn Kiếm Đại Hội tiếp tục bắt đầu.
Hầu Xương Minh đứng dậy, thanh âm quanh quẩn Linh Kiếm Phong.
- Phốc...
Dưới đài, Bạch Minh Sơn không biết là trúng ám kình của Tô trưởng lão, hay vì nguyên nhân gì khác, nhìn Tô trưởng lão ngồi xuống, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt âm dương bất định, khó coi đến cực hạn.
Ánh mắt của Vân Lăng Phong đờ đẫn, nhìn Tô Dật, mắt tối sầm lại, lần nữa gục ở trên đài quyết đấu.
- Lăng Phong.
Trưởng lão Bạch Minh Sơn biến sắc, thả người lướt lên đài quyết đấu, không để ý tới vết máu ở khóe miệng mình, chỉ lo kiểm tra tình huống của Vân Lăng Phong, sắc mặt âm thầm đại biến, âm thầm cắn răng, nhìn về phía Tư Đồ Lưu Vân nói:
- Chưởng môn, thương thế của Vân Lăng Phong quá nặng, ta muốn dẫn hắn đi trị thương.