← Quay lại trang sách

Chương 604

Nếu không phải như vậy, Tô Dật tự biết hôm nay sẽ dữ nhiều lành ít, ở nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này, chuyện giết người đoạt bảo là quá mức bình thường.

Mượn lực lượng khổng lồ đó, Tô Dật cũng không khá khẩm gì hơn.

Tuy Linh Thiên Tuyết vẫn chưa khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, lực lượng đó trào ra, lưu động vận chuyển trong kinh mạch huyệt khiếu, thiếu chút nữa khiến cho thân hình Tô Dật trực tiếp nổ tung.

Cũng may nhục thân của Tô Dật cực kỳ biến thái, tuy phải thừa nhận không ít đau đớn, cũng bị phản phệ rồi bị thương, nhưng ít ra vẫn chịu đựng được, không đến mức bị thương nặng, chỉ là ảnh hưởng cũng không nhẹ, nhưng ít ra vẫn giải quyết được người thần bí đó.

- Lá gan cũng không nhỏ, nhân loại quả nhiên đều giảo hoạt!

Thanh âm của Linh Thiên Tuyết vang lên trong tai Tô Dật, lúc này nàng ta cũng rất kinh hãi, thiếu niên này đúng là lá gan không nhỏ, mượn ngoại lực khổng lồ như vậy, nếu không cẩn thận, chưa giải quyết được đối thủ, bản thân mình đã chết trước.

Trong đáy lòng Linh Thiên Tuyết, lúc này khiếp sợ nhất là nhục thân của Tô Dật.

Nàng ta hiểu rõ vừa rồi đã cho mượn bao nhiêu lực lượng, tiểu tử này chỉ là tu vi Nguyên Linh cảnh bát trọng mà thôi, nhục thân lại mạnh mẽ đến như vậy, so với nhục thân của Yêu tộc ấu tế (thú nhỏ) đứng đầu trong Yêu tộc, e là cũng không kém là bao.

Tá thể trọng sinh, gần đây sau khi thức tỉnh, Linh Thiên Tuyết lại có thể cảm thấy được chỗ bất phàm trên người Tô Dật.

Thiếu niên này rất thần bí, khiến nàng ta tương dung với hắn, cũng khó nhìn thấu tất cả.

Đặc biệt là sau khi Tô Dật bị thương nặng, nàng ta cảm thấy xích quang thần bí đó đến từ trong óc Tô Dật, muốn tìm hiểu tới cùng, lại mới phát hiện trong óc Tô Dật, có một cỗ lực lượng vô cùng lớn, trực tiếp ngăn cản nàng ta, uy áp cuồn cuộn, khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi vô cùng, không thể tra xét.

- Không sai, lão già đó rất giảo hoạt, không ngờ muốn giết người đoạt bảo!

Tô Dật nói khẽ, oán hận không thôi, vừa rồi xem như đã vượt qua một kiếp, lão già đó không biết là ai, nhưng lại giảo hoạt vô cùng, trên đường đi theo đuôi lâu như vậy, còn cẩn thận từng li từng tí, nếu không phải Linh Thiên Tuyết nhắc nhở, chắc chẳn mình đã dữ nhiều lành ít.

- Ngươi không phải còn giảo hoạt hơn người đó sao, nhân loại vốn chẳng có ai tốt cả.

Linh Thiên Tuyết rất nghẹn lời, rõ ràng nói là tiểu tử này giảo hoạt, không ngờ từng bước khiến người tu vi Nguyên Hư cảnh đó cắn câu, lại còn có mặt mũi nói người khác giảo hoạt, rõ ràng là trình độ giảo hoạt gian trá của hắn so với người đó thì chỉ hơn chứ không kém.

- Ta chỉ là tự bảo vệ mình thôi.

Tô Dật nhướn mắt, mình đâu có giảo hoạt, rõ ràng chỉ là tự bảo vệ mình.

Cũng không biết lão giả đó là sống hay chết, không dám không dám dừng lại, chữa thương ngay trên lưng Lang Đầu Yêu Bức, cũng muốn sớm trở lại Man thành.

⚝ ✽ ⚝

Ban đêm, Thần Kiếm môn.

- Các ngươi là nói, một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ với các ngươi, khiến cho các ngươi bị thương nặng tới mức này?

Bên trong một thiên thính, không ít thân ảnh lúc này nhìn bốn thiếu niên được khiêng về, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bốn thiếu niên, bộ dạng đều là mười bảy mười tám tuổi, nhưng lúc này ai nấy máu chảy bê bết, vô cùng thê thảm.

Bốn thiếu niên, ai nấy đều bị thương nặng, e là dù chữa thương xong, thành tựu tu vi sau này cũng sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn.

- Một thiếu niên, rất đáng sợ chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ!

Người thương thế nhẹ nhất trong bốn thiếu niên lên tiếng, lòng còn sợ hãi, ánh mắt hốt hoảng, thiếu niên đó quá mức đáng sợ, bọn họ sau cùng là ba người liên thủ vẫn không chịu nổi một kích.

Nghe vậy, lão giả đầu lĩnh của Thánh Sơn ánh mắt trầm tư, hắn biết rõ tu vi của bốn thiếu niên này, ở toàn bộ Trung Châu, trong những người cùng thế hệ, tuyệt đối thuộc về hàng đầu, thiên tư thiên phú đều xuất chúng.

Nếu bốn người này nói thật, thiếu niên đó mới chừng ấy tuổi mà có thể khiến bốn người này bị thương nặng đến mức như vậy, vậy thực lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào, không thể là người bình thường.

- Trưởng lão, liệu có phải là người của Thần Kiếm môn làm không?

Trong đám người, Vương Toàn Đức sắc mặt khẽ biến, mắt liếc bốn thiếu niên đang nằm một cái, trong lòng mang theo một chút thương xót.

Bốn tên gia hỏa này vốn là tiền đồ vô lượng, nhưng lần này sau khi bị thương nặng, e là tiền đồ về sau sẽ hữu hạn.

- Thần Kiếm môn thì chưa chắc, tuy Thần Kiếm môn cố ý che giấu thực lực của đệ tử xếp hạng cao trong kiếm tháp, cũng không muốn bại lộ quá nhiều trước Thánh Võ đại hội, nhưng cũng không dám xuống tay với Thánh Sơn đệ tử ta.

Lão giả nghe vậy, ánh mắt khẽ động, lấp lánh quang hoa, nói:

- Thông tri cho người của Thần Kiếm môn, phải cho chúng ta một cái công đạo!

- Trưởng lão, không phải vừa nói không phải là Thần Kiếm môn gây ra ư, vì sao lại làm như vậy?

Có người trung niên không hiểu, thấp giọng hỏi.

- Tư Đồ Lưu Vân đó tuy tuổi tác không lớn, lại không phải là nhân vật bình thường, lần này chúng ta tới, bọn họ một giọt nước cũng không để lại, có điều Chú Kiếm thành đó tính ra thì cũng là địa bàn của Thần Kiếm môn, Thánh Sơn đệ tử ta bị thương nặng, cũng là một cơ hội.

Lão giả đó lên tiếng, dường như có thâm ý, ánh mắt lấp lánh, ý vị thâm trường.

⚝ ✽ ⚝

Trăng tỏ sao mờ, trên Thiên Kiếm phong.

Thư phòng, Tư Đồ Lưu Vân khoanh tay mà đứng, đi qua đi lại.

- Từ tin tức chúng ta có được cho thấy, thiếu niên đó khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lưng đeo một thanh tàn kiếm, thực lực siêu tuyệt.

Hữu hộ pháp lên tiếng, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ là nghĩ đến gì đó, mắt nhìn Tư Đồ Lưu Vân, do dự một chút rồi nói:

- Ta đã hỏi kỹ rồi, thiếu niên đó đích xác rất giống...

Hữu hộ pháp muốn nói lại thôi, từ tin tức có được cho thấy, thiếu niên đó rất giống một tên gia hỏa.

- Thực lực của mấy thiếu niên đó không tồi, có thể khiến bọn họ bị thương nặng, không mấy người có thể làm được, nếu tin tức có được không sai, có lẽ đúng là tiểu tử Tô Dật đó không nghi ngờ gì nữa.

Tư Đồ Lưu Vân dừng lại, hơi ngẩng lên, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, sau rất lâu mới nói ra một câu như vậy.

- Chưởng môn, Tô Dật không phải đã chết rồi sao, Thần Kiếm cốc cũng đã sụp đổ, cường giả trong môn đã kiểm tra rồi, không thể mở ra nữa, Tô Dật đó cho dù là còn sống, sao có thể đi ra được, có điều, từ tin tức có được cho thấy, thiếu niên đó rất giống Tô Dật, cũng chỉ có tiểu tử này mới có thực lực đó.

Hữu hộ pháp sắc mặt đại biến, tình huống của Thần Kiếm cốc hắn biết rất rõ ràng, nhưng từ tin tức có được cho thấy, thiếu niên đó thật sự rất giống Tô Dật.

Tư Đồ Lưu Vân không nói gì, ánh mắt có chút thắt lại, thần sắc trầm mặc.

- Chưởng môn, nếu đúng là tiểu tử Tô Dật đó, không hề hao tổn thì vì sao không trở về Thần Kiếm môn mà lại xuất hiện ở Chú Kiếm thành?

- Ài...

Tư Đồ Lưu Vân thở dài, khóe miệng lộ nụ cười khổ, nói với hữu hộ pháp:

- Chín thành là tiểu tử đó.

- Chưởng môn sao có thể khẳng định như vậy?

Hữu hộ pháp có chút kinh ngạc, cho dù trong lòng hắn cũng có mấy phần tin rằng chính là tiểu tử Tô Dật đó, nhưng Tư Đồ Lưu Vân lại nắm chắc tới chín thành, vẫn khiến hắn có chút kinh ngạc.

- Hắn xuất hiện ở Chú Kiếm thành, đó là muốn rời đi, có lẽ, không muốn về Thần Kiếm môn nữa.

Tư Đồ Lưu Vân lên tiếng, mặt cười khổ.

- Vì sao?

Hữu hộ pháp hỏi.

- Nếu ta đoán không sai, hắn đã biết kết quả xử phạt của Vân Lăng Phong.

Tư Đồ Lưu Vân nói.