Chương 606
Một đống tài nguyên tu luyện lớn, giá trị liên thành, chỉ một viên Huyền Nguyên Đằng Long đan đã là bảo vật cỡ nào rồi, dù là bao nhiêu Tô gia cũng khó mà đổi được.
- Phụ thân, thế này rốt cuộc là sao?
Sau rất lâu, hít sâu một hơi, Tô Kính Đình mới hồi thần lại một chút.
- Dật nhi có khả năng vẫn còn sống!
Tô Vân Thiên lão gia tử hít sâu một hơi, từ việc cường giả thân hình thấp bé đó và ba hộ pháp của Thần Kiếm môn tới Tô gia, chứng tỏ Tô Dật vẫn còn sống, e là hơn phân nửa có liên quan tới Thần Kiếm môn.
- Tô Dật, hắn thật sự vẫn còn sống sao!
Tô Kính Đình run rẩy, khuôn mặt không giận mà tự uy trở nên kích động, thế là liền bước mấy bước, mang theo vẻ vui mừng, nói:
- Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi, tiểu tử đó lúc trước ở Man Yêu sâm lâm ba năm vẫn không sao, nói không chừng lần này cũng tránh được một kiếp, nhưng tiểu tử này vẫn còn sống, vì sao không về một chuyến, cho dù là một phong thư cũng được.
- Dật nhi không gửi tin về, chắc là có cố kỵ, nếu tới Thần Kiếm môn chứ không phải Thánh Sơn, có lẽ trong đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Tô Vân Thiên nhíu mày, hắn vẫn hoài nghi về cái chết của Tô Dật, trong đó e là có nội tình.
- Phụ thân là đang hoài nghi Tô Dật lúc trước ở Man Yêu sâm lâm gặp nạn là có liên quan tới Vương đó...
Tô Kính Đình mở miệng, muốn nói lại thôi trong ánh mắt có hào quang chớp động.
- Người của Thánh Sơn nếu thực sự muốn bảo vệ Dật nhi thì sao lại để xảy ra bất ngờ, ta đoán rằng việc này cho dù không phải là Vương Toàn Đức đó gây nên cũng cũng nhất định không thoát khỏi liên quan tới hắn.
Ánh mắt của Tô Vân Thiên lão gia tử trở nên kiềm nén, thái độ của Thánh Sơn đối với Tô Dật lúc trước, vậy không khó để biết được rằng Tô Dật cho dù là đến Thánh Sơn thì e là cũng không được thoải mái gì.
- Nếu Tô Dật còn sống, lại Thần Kiếm môn, đó vẫn có thể xem là một lựa chọn khác, từ thái độ hiện tại của Thần Kiếm môn đối với Tô gia ta cho thấy, có lẽ tên gia hỏa Tô Đật đó ở Thần Kiếm môn cũng không tệ lắm.
Tô Kính Đình suy đoán, từ việc Thần Kiếm môn cho Tô gia rất nhiều thứ, nếu Tô Dật thực sự ở Thần Kiếm môn, vậy cũng đủ để chứng minh Thần Kiếm môn rất coi trọng Tô Dật.
- Chính bởi vì như vậy ta mới lo lắng, có lẽ Dật nhi lần này thật sự đã xảy ra chuyện.
Tô Vân Thiên lão gia tử vẻ mặt ngưng trọng, chau mày, thở dài:
- Bất kể là Thánh Sơn Vương Toàn Đức lúc trước hay là Thần Kiếm môn Thần Kiếm môn xảy ra chuyện gì, sợ là chỉ có Dật nhi rõ nhất, thật đáng hận ta nghèo khó cả đời, cũng khó tiến dần từng bước trên võ đạo, nếu không há có thể không đi tra ra manh mối.
- Phụ thân đừng nghĩ nhiều, tiểu tử Tô Dật đó cát nhân ắt có thiên tướng, mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, huống chi tiểu tử đó từ nhỏ đến lớn, bản sự khác không nói, năng lực tự bảo vệ mình thì vẫn có, chỉ với sự tinh ranh của hắn, người có thể chiếm được tiện nghi của hắn, e là rất khó tìm, nhất định không xảy ra đại sự gì đâu.
Tô Kính Đình an ủi Tô Vân Thiên.
- Về điểm này, tiểu tử Dật nhi có chút giông giống với cha hắn.
Nghe vậy, Tô Vân Thiên lão gia tử mặt cũng giãn ra đôi chút.
⚝ ✽ ⚝
Ban đêm, cổ tùng túc mục, núi đá ảm đạm, bóng cây lay động.
Gần đây trời đổ mưa, đứng ở đỉnh núi trống trải, cũng không phân biệt được tinh quang, khắp nơi đều là mưa bụi mờ mịt.
Trong núi xa đỉnh gần, có gió nhẹ nhàng thổi qua rừng, loáng thoáng có tiếng sóng rì rào.
Màn đêm ẩm ướt, đậm như mực nước, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thú gầm truyền đến.
Một tòa sơn cốc khuất, dãy núi xung quanh mặc dù không cao lắm, nhưng cũng đều là vách đá dốc cao.
Sơn cốc này khuất trong cây cỏ rậm rạp xanh um tươi tốt, rất bí ẩn.
Một đạo thân ảnh ngồi khoanh chân, trên người tỏa ra xích quang mờ mờ, tản mát ra một loại uy áp cổ xưa.
Cách đó không xa, có một con Lang Đầu Yêu Bức chiếm cứ trên vách núi, ánh mắt sắc bén, thỉnh thoảng lại quét nhìn xung quanh.
Người ngồi khoanh chân này chính là Tô Dật.
Một đường rụt rè cẩn thận, Tô Dậtquay về Man thành, có Lang Đầu Yêu Bức, cũng không dám quá rêu rao.
Tô Dật biết rằng, tuy Man thành chỉ là một góc của Man Yêu sâm lâm, có điều Man Yêu sâm lâm này dù sao cũng là địa bàn của Hắc Sát môn, còn có Sí Giao Hoàng ở đó, một khi bị bắt gặp, vậy hậu quả sẽ rất đáng lo, cứ lấy cẩn thận làm đầu.
Cũng may Tô Dật có chút hiểu biết về Man Yêu sâm lâm, có năng lực sinh tồn phong phú trong Man Yêu sâm lâm.
Hơn nữa tu vi lúc này cũng nay đã hơn xưa, điều này khiến cho Tô Dật cho dù dè dặt, nhưng trên đường đi cũng không gặp phải quá nhiều hung hiểm.
Mấy lần gặp phải man yêu thú không tầm thường, Tô Dật đều dùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công trực tiếp chấn nhiếp.
Không dám cưỡi Lang Đầu Yêu Bức, điều này khiến cho tốc độ của Tô Dật cũng chậm lại không ít, nhưng cũng có thêm một phen tôi luyện, dùng Lang Đầu Yêu Bức thay cho đi bộ, cũng không đến nỗi tốc độ quá chậm.
Có điều Tô Dật lúc nàylại quần áo tả tơi, thoạt nhìn giống như dã nhân.
Tô Dật không thèm để ý, điều này ngược lại sẽ khôngkhiến người khác chú ý.
- Phù...
Thở ra một ngụm trọc khí, Tô Dật mở mắt, khí tức trên người khiến y bào lam lũ chấn động, trong mắt xích quang lấp lánh, sau đó quy về thâm thúy cứng cỏi.
Cảm giác tất cả trong cơ thể, Tô Dật có chút hài lòng, mỗi ngày trừ đi đường thì chính là tu luyện, khí tức trên Nguyên Linh cảnh bát trọng cũng được củng cố, hơn nữa còn có tiến bộ.
Tu vi Nguyên Linh cảnh bát trọng, Tô Dật không quá tự mãn.
So với những cường giả đó, Tô Dật hiểu rất rõ mình vẫn chỉ là gà mờ.
Ở trước mặt những cường giả chân chính đó, mình vẫn là không chịu nổi một kích.
Muốn trở thành cường giả, chỉ có dựa vào chính bản thân không ngừng nỗ lực tu luyện, điểm này Tô Dật cũng không dám lơ là.
- Hình như quên mất gì đó rồi.
Tô Dật chớp mắt, con ngươi trong bóng đêm phát ra xích quang, lập tức từ trong túi không gian lấy ra một vật.
Đây là một thứ hình như quả trứng.
Quả trứng này rất kỳ quái, vỏ trứng là màu vàng nhạt, chính là lúc trước khi Tô Dật ở trong Vạn Kiếm chiến trường sau khi thần cầm hài cốt biến mất có được.
Đây rốt cuộc là vật gì. Tô Dật quan sát, rất kinh ngạc, quả trứng này lúc trước vẫn có thể may mắn còn tồn tại trong liệt diễm đã đốt cháy tất cả, chắc chắn tuyệt đối không đơn giản.
- Chẳng lẽ là hậu đại của thần cầm đó.
Tô Dật cẩn thận quan sát quả trứng trong tay, phân lượng không nhẹ không nặng, trừ màu sắc là màu vàng nhạt ra, cũng không khác biệt nhiều lắm với chứng chim bình thường.
Tô Dật dùng sức gõ lên tảng đá trước người, phát hiện quả trứng này không ngờ vô cùng cứng rắn, căn bản là không vỡ.
Sau đó Tô Dật dùng đá để đập, cũng vẫn như vậy.
Quả trứng màu vàng nhạt này giống như bàn thạch, căn bản không thể mở ra.
Rót vào nguyên khí, câu thông linh hồn, tất cả biện pháp có thể thử Tô Dật đều thử một lần, đều không có bất kỳ phản ứng gì.
- Phải dùng lửa để đốt à?
Tô Dật nhớ tới quả trứng đó của Sí Giao Hoàng, ấp trứng trong núi lửa, lập tức ngưng kết thủ ấn, vận chuyển nguyên khí thuộc tính hỏa, ngưng tụ liệt diễm, đốt cháy quả trứng trong tay.
Sau nửa canh giờ, Tô Dật mồ hôi đầm đìa, trong cơ thể tiêu hao không ít nguyên khí, nhưng quả trứng màu vàng nhạt trong tay vẫn lạnh lẽo như ngọc, ngay cả nhiệt độ cũng không thay đổi.
- Quả trứng này chẳng lẽ là hỏng rồi à?
Tô Dật tặc lưỡi, vẫn không bỏ cuộc, nghĩ hết biện pháp, cũng không mở được quả trứng này ra, càng không biết quả trứng này là vật gì.