Chương 638
Gừ gừ.
Đại quân man yêu thú vồ giết, thô bạo máu tanh.
- A.
- Cứu mạng.
Trong nháy mắt, trong đệ tử Bất Tử Môn truyền ra tiếng hét thảm rên rỉ, tất cả đều quay ngược lại.
Trên hư không, hung cầm giương cánh, cũng triển khai vồ giết về phía đệ tử Bất Tử Môn đã nguyên khí hóa hình, không ngừng có người rơi xuống.
Hai cường giả man yêu thú Yêu Hư cảnh đứng trong hư không, hung đồng chói mắt, chúng vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ được uy áp đó, nhưng vào lúc này cũng không dám tiến lên, liên tiếp lui về phía Thanh Hoàng.
- Thanh Hoàng, đây là có chuyện gì?
Chư Bạt Dịch sắc mặt đại biến, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, những man yêu thú này không ngờ bắt đầu công kích đệ tử Bất Tử Môn, nghe theo hiệu lệnh của thiếu niên thần bí đó.
- Thiếu niên đó rất thần bí, trong cơ thể hình như là có một cỗ ngoại lực không thuộc về hắn!
Thanh Hoàng nhìn chằm chằm Tô Dật, trong khóe mắt hẹp dài, ánh mắt âm nhu dao động.
Hắn có thể cảm thấy, trong cơ thể thiếu niên đó tựa hồ là có một cỗ ngoại lực không thuộc về bản thân, nếu không sẽ không thể bộc phát ra khí thế đáng sợ đó. Trong cơ thể thiếu niên đó nhất định có rất nhiều bí mật.
- Thiếu niên quỷ dị, xem có thể thần bí đến mức nào.
Sắc mặt Chư Bạt Dịch âm trầm đến cực điểm, thầm cắn răng, hét lớn:
- Lão ngũ, giết tiểu tử đó cho ta!
⚝ ✽ ⚝
Chư Bạt Dịch vừa dứt lời, một cỗ khí tức cường đại ùa ra, một lão giả thấp bmột, đầu lại to như cái gáo xuất hiện, ánh mắt âm hàn lấp lánh hàn quang, lăng không mà đứng, không có bất kỳ nguyên khí hóa hình tương trợ, đây là là một cường giả Nguyên Hư cảnh chân chính.
- Tiểu tử giả thần giả quỷ, muốn chết!
Lão giả lao thẳng tới Tô Dật, thân hình trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, tay phải cong thành trảo, kình phong bén nhọn lấp lánh hào quang, lập tức khiến hư không rung động, một đạo trảo ấn trực tiếp chộp tới Tô Dật.
- Dật nhi cẩn thận!
Tô Vân Thiên lão gia tử hét lớn, đó là cường giả Nguyên Hư cảnh xuất thủ, hắn biết rõ tu vi thực lực chân chính của Tô Dật hiện tại, chỉ là tu vi Nguyên Linh cảnh cửu trọng mà thôi, sao có thể ngăn cản một kích của tu vi Nguyên Hư cảnh.
- Hừ, ốc còn không mang nổi mình ốc, nên kết thúcrồi!
Ba cường giả Nguyên Hư cảnh của Bất Tử Môn quát lạnh, cũng đã phục hồi tinh thần, ba cỗ khí tức không hề giữ lại, bắt đầu toàn lực mà tới, muốn vây Tô Vân Thiên lão gia tử.
- Dật nhi cẩn thận!
Tô Vân Thiên lão gia tử biến sắc, lớn tiếng hò hét, muốn cứu viện, chỉ tiếc ba cường giả Nguyên Hư cảnh toàn lực vây khốn, cho nên đành hữu tâm vô lực.
- Vương chấp sự, mau!
Liễu Nhược Hi kinh hô, vào chớp mắt này không kịp do dự, lên tiếng với mỹ phụ trung niên của Thánh Sơn, người tu vi Nguyên Hư cảnh xuất thủ, Tô Dật sao có thể chống lại được.
Mỹ phụ trung niên không xuất thủ, trong mắt ánh lên một tia tàn khốc, thầm quan sát.
Người của Man thành ở phía dưới lúc này cũng đều sợ hãi thay cho Tô Dật.
Tô Dật có mạnh tới mấy, lúc này có kinh người tới mấy, nhưng rõ ràng chỉ là cường giả Nguyên Hư cảnh!
Trảo ấn đáng sợ đó đến trước mắt, cảm nhận được một cỗ kình khí âm hàn khủng bố sắc bén tới cực độ ấy, trong hai mắt Tô Dật cũng đột nhiên girun rẩy, kình phong vô hình bao phủ hư không, muốn tránh cũng không d khả năng.
Trảo ấn mang theo tàn ảnh, rung động vù vù, mang theo kình khí khủng bố, bỗng nhiên đã đến trước mắt Tô Dật.
Trước năm ngón tay của trảo ấn, không gian đều mang theo dao động rất nhỏ, tiếng động vù vù chói tai giống như quỷ khóc thần gào, khiến người ta tim đập nhanh!
- Ầm!
Tô Dật không thể tránh né, phá kiếm trong tay rung lên, trực tiếp hung hăng va chạm với trảo ấn đó.
Vào chớp mắt này, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật vận chuyển tới cực hạn, khí bá đạo nổ vang.
Phá kiếm va chạm với trảo ấn, trong phút chốc liền rung lên!
- Không biết tự lượng sức mình!
Lão giả quỷ dị cười lạnh, trảo ấn sáng lên, một cỗ khí tức âm hàn lập tức tóm lên phá kiếm trong tay Tô Dật.
Một cỗ khí tức âm hàn đáng sợ của lão giả đó trùng kích, lập tức khiến mảnh vải quấn quanh trên thân kiếm vỡ nát từng mảnh, toái thân kiếm không trọn vẹn.
Thực lực Nguyên Hư cảnh quá mạnh mẽ, Tô Dật không nhịn được trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng giống như chim gãy cánh từ trên trời rơi xuống.
- Ầm!
Thân thể Tô Dật nện lên mặt đất, phá tan một dãy nhà ở, đá vụn tung tóe, vùi lấp hắn ở dưới.
- Tô Dật thiếu gia!
- Tô Dật!
Man thành kinh hô, có người không dám nhìn, che mặt hét lên.
- Tô Dật!
Liễu Nhược Hi hô lên kinh hãi, ánh mắt đại biến.
- Hừ!
Lão giả quỷ dị hừ lạnh, mắt lộ vẻ lạnh lùng, cũng ánh ra dị sắc, dưới sự xem xét của linh hồn, phát giác ra sinh cơ, tiểu tử đó dường như vẫn chưa chết, nguyên khí dũng động, đáp xuống, muốn triệt để giết chết.
Bỗng dưng, ở phía sau lão giả quỷ dị này có tiếng sấm sét vang vọng.
Vào chớp mắt này, lão giả quỷ dị tựa hồ là cảm thấy gì đó, bỗng dưng thân ảnh đình trệ, kinh ngạc nhìn về phía sau.
Theo ánh mắt nhìn tới, lão giả quỷ dị sắc mặt đại biến, một bóng hình xinh đẹp mạn diệu bay lên, váy đỏ như lửa, khí chất thánh khiết, cả người tỏa ra khí tức nóng cháy giống như minh hỏa, cùng với váy dài thướt tha, giống như muốn rải ra quang vũ.
Lúc này, Liễu Nhược Hi cả người bao phủ trong lửa đỏ, một đôi loan đao trong tay rời tay bay vòng ở trước người.
Một đôi loan đao giống như hình thành một đạo hình cung, không ngừng xoay tròn quanh người Liễu Nhược Hi, phát ra khí tức quang mang đáng sợ, bộc phát ra năng lượng kinh người.
- Phập.
Thủ ấn ngưng kết, trong môi hồng của Liễu Nhược Hi trào ra tinh huyết, hóa thành hai đạo thần quang màu máu, trực tiếp rơi xuống song đao đang vờn quanh.
- Thánh nữ, không thể!
Thấy thế, Vương chấp sự sắc mặt đại biến.
Ong.
Liễu Nhược Hi không để ý tới Vương chấp sự, song đao lượn quanh, giống như một vầng trăng máu, nàng ta đứng trong đó, giống như thánh nữ.
Từ bên ngoài cơ thể Liễu Nhược Hi, dường như lờ mờ xuất hiện một đạo hư ảnh mông lung, khiến nàng ta cả người giống như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian.
Chỉ là Liễu Nhược Hi lúc này dưới khí thế thánh khiết này, uy lực bùng nổ càng thêm đáng sợ.
Thủ ấn trong tay Liễu Nhược Hi không ngừng ngưng kết, bao quanh song đao, không ngờ có ánh đao không ngừng bay ra, hào quang như điện.
Từng đạo thủ ấn ngưng kết, từng đạo ánh đao từ quanh người Liễu Nhược Hi bắn ra, trong vẻ thánh khiết mang theo sự sắc bén vô cùng, thổi quét tới lão giả quỷ dị đó.
- Sao lại mạnh thế!
Lão giả quỷ dị sắc mặt run rẩy, toàn lực ngăn cản ánh đao đầy trời, hư không rung chuyển.
- Ồ, đó là bảo vật, tuyệt đối là trọng bảo!
Ánh mắt Chư Bạt Dịch chăm chú hướng vào song đao ở trước người Liễu Nhược Hi, đó tuyệt đối không phải vật bình thường, không hổ là đệ tử trọng yếu của Thánh Sơn.
- Vù vù.
Đao mang đầy trời, giống như cắt vỡ hư không.
Liễu Nhược Hi đạp không, ánh đao vờn quanh, dưới váy đỏ đường cong lung, khuôn mặt tuyệt đẹp tới mức khiến người ta tâm thần rung động.