Chương 649
Trong cơ thể có dược lực đang chạy chồm, có thanh quang từ trong cơ thể Tô Dật tỏa ra xung quanh, không ngừng phát ra tiếng rồng ngâm.
Sơn động này rất kín đáo, không ai biết đến, dã thú cũng không tới gần.
Nếu lúc này có cường giả ở đây, nhìn thấy tình huống của Tô Dật, tất nhiên sẽ trố mắt đứng nhìn.
Thương thế nặng như vậy, Tô Dật không ngờ dùng tốc độ cơ hồ là mắt thường có thể thấy được để khôi phục, đây đâu chỉ là nghe rợn cả người, quả thực chính là biến thái.
Thời gian như nước trôi, thoát cái đã bảy ngày trôi qua.
Đệ tử Man thành tu sửa tường thành, các loại kiến trúc đã được sửa chữa, tất cả đều đang khôi phục.
Các gia tộc thế lực lớn lấy ngũ đại gia tộc dẫn đầu, làm gương cho binh sĩ, bỏ tiền xuất lực.
Mà đặc biệt là Tô gia, hiện tại đệ tử toàn bộ Man thành nhìn thấy người Tô gia đều nảy sinh hiểu kính ý.
Lần này đại địch xâm phạm, lại là Tô lão gia tử xuất mã, còn có Tô Dật ngăn cơn sóng dữ, một màn rung động đó đã khắc sâu trong lòng mọi người.
- Sau này còn ai dám nói Tô Dật thiếu gia nửa câu, ta sẽ không để yên cho hắn.
Có người nói như vậy, ra sức ủng hộ Tô Dật.
- Lúc trước những gì Tô Dật thiếu gia làm ra cũng chỉ là hiểu lầm, khi đó vẫn còn trẻ không hiểu chuyện!
- Ta thấy Tô Dật thiếu gia và Liễu Nhược Hi tiểu thư rất xứng đôi, quả thực chính là một đôi trời đất tạo nên!
- Kim Đồng Ngọc Nữ, đây là trời cao đã định trước.
Bi thống bao phủ toàn thành, nhưng có người đã khôi phục một số, nghị luận về Tô Dật và Liễu Nhược Hi.
Mọi người đều thấy, đại địch lần này chính là Tô Dật ngăn cơn sóng dữ.
Bằng không, cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thánh Sơn còn chưa tới Man thành đã bị huyết tẩy rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, tiếng xấu của Tô Dật lúc trước ở Man thành đã được triệt để xóa sạch.
Ngăn cơn sóng dữ, dùng sức của bản thân trảm sát rất nhiều đại địch, so với sự lông bông lúc trẻ tuổi thì quả thực chính là so sánh với mưa bụi.
- Nếu Liễu Nhược Hi muốn từ hôn, vậy ta sẽ gả cho Tô Dật ca.
Một số nữ tử trẻ tuổi của Mạc gia, Hạ gia, Tống gia, thậm chí Liễu gia đều lén nghị luận.
Lúc trước chuyện Thánh Sơn muốn từ hôn toàn bộ Man thành đều biết, không phải là bí mật.
Có điều hiện tại lại khác, vừa nghĩ tới thiếu niên giống như chiến thần đó, nữ tử trẻ tuổi toàn thành đều động lòng.
- Tô Dật thiếu gia không chết, ai dám nói Tô gia thiếu gia ta là tai họa, hắn rõ ràng chính là cứu tinh, là chiến thần!
- Ta biết mà, Tô Dật thiếu gia từ nhỏ đã bất phàm, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể nhất phi trùng thiên!
Đệ tử Tô gia lại hưng phấn kích động không thôi.
Hiện tại cho dù là hộ vệ Tô gia đi trên đường, so với người khác tới đều có thêm mấy phần kính ý.
- Phù!
Trong mật thất yên ắng, Liễu Nhược Hi thở ra một ngụm trọc khí, trên sắc mặt trắng bệch đã có thêm một tia hồng nhuận, nhưng vẫn có chút tái nhợt.
Thủ ấn thu liễm, lông mi dài rung rung, Liễu Nhược Hi mở mắt, hào quang lấp lánh, sáng chói như sao.
- Thánh Võ đại hội sắp bắt đầu, thánh nữ không nên xuất thủ như vậy, ta đã truyền tin về, e là Thánh Võ đại hội lần này vất vả lắm mới tranh thủ được sẽ tiện nghi cho người khác rồi.
Mỹ phụ trung niên Vương chấp sự ở trong mật thất lên tiếng, thần sắc hơi ngưng trọng, bản thân nàng ta lúc này cũng có chút thê thảm, sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi còn biết ta là thánh nữ à?
Liễu Nhược Hi nhìn mỹ phụ trung niên, hoa quang lấp lánh, trong vẻ thánh khiết có thêm vẻ uy nghiêm sắc bén, nói:
- Lần này tới Man thành, là có người cố ý bảo ngươi tới Tô gia sao?
- Thánh nữ chắc biết, thân là Thánh Sơn thánh nữ, không phải phàm phu tục tử có thể xứng đôi.
Vương chấp sự thầm cắn răng trả lời, hơi biến sắc, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
- Phàm phu tục tử...
Liễu Nhược Hi đứng dậy, trong mắt có một tia dao động, thì thầm.
- Tuy hắn có chút đáng ghét, nhưng trước giờ lại không giống người thường.
- Thánh nữ, chúng ta phải khởi hành, chuyện xảy ra lần này quá lớn, thương thế trên người ngươi cũng không thể để kéo dài, phải lập tức về Thánh Sơn.
Vương chấp sự nói với Liễu Nhược Hi, lần này còn sống Tô Dật còn sống nhất định phải đích thân thông tri về, nói rõ tất cả.
- Trong lòng ta tự biết.
Liễu Nhược Hi nhẹ giọng nói.
Một lát sau, Liễu gia thiên thính.
- Muốn đi à, cũng được.
Liễu Tông Nguyên nhìn nữ nhi, trên khuôn mặt anh tuấn lần này giống như đột nhiên già đi vài tuổi.
Tuy bịn rịn, nhưng Liễu Tông Nguyên trong lòng biết rõ, trở lại Thánh Sơn mới là tốt nhất cho nữ nhi.
- Phụ thân hãy bảo trọng.
Liễu Nhược Hi không nỡ, trước giờ luôn là hai cha con sống dựa vào nhau, mấy năm nay mới gặp mặt được mấy ngày.
- Ta không sao, sau này Man thành phải dựa vào các ngươi, ta tin không cần bao lâu bữa sẽ không ai dám tới xâm phạm Man thành!
Trên mặt Liễu Tông Nguyên lộ ra nụ cười, biểu hiện lần này của nữ nhi khiến hắn biết được, thêm mấy năm nữa, thực lực tu vi của nữ nhi sẽ vượt qua hắn, đây là thiên tư thiên phú mạnh cỡ nào.
Mà lần này, một thiếu niên như chiến thần xuất hiện, lại khiến hắn biết rằng, trong Man thành không phải chỉ có mỗi nữ nhi của mình là có tiềm lực.
Thiếu niên đó đâu phải là tư chất tạp dịch chứ?
Từ lúc trước đánh bại Kỷ Siêu, đệ tử thân truyền của Thánh Sơn, hắn đã biết rằng, đó không phải là tư chất tạp dịch. Cho dù là tư chất tạp dịch cũng cũng là một loại khác.
Tiểu tử đó từ nhỏ đến lớn, không phải đều rất khác người sao.
Liễu Nhược Hi từ trong giọng nói của phụ thân nghe ra được gì đó, một lát sau, nhẹ giọng hỏi:
- Trong thành hiện tại thế nào rồi?
- Đã khôi phục rồi, nhưng chết rất nhiều đệ tử, thương tàn rất nhiều, thành chủ như ta cũng thấy áy náy.
Liễu Tông Nguyên tự trách, không thể thủ hộ Man thành, đây là sự thất trách của hắn, trong lòng rất áy náy.
- Phụ thân không cần tự trách, Bất Tử Môn thế tới to lớn, cũng may lần này Man thành không sao, sau khi ta về Thánh Sơn sẽ nhờ sư môn tương trợ, chắc hẳn đến lúc đó sẽ không còn Bất Tử Môn nữa.
Liễu Nhược Hi nhẹ giọng nói.
Liễu Tông Nguyên gật đầu, mắt nhìn nữ nhi, đầy vẻ yêu thương, lập tức nói:
- Năm tháng không buông tha người, ta già rồi, ngươi thì đã trưởng thành, chỉ chớp mắt, giống như tất cả vẫn như ngày hôm qua.
- Phụ thân vẫn còn trẻ mà.
Liễu Nhược Hi cười cười, vô cùng động lòng người, thân là người tu luyện, tuổi của phụ thân vẫn còn rất trẻ.
- Ha ha, Liễu Tông Nguyên ta có một nữ nhi tốt, sau này cũng không biết ai có được phúc khí có, được cưới ngươi vào gia môn.
Liễu Tông Nguyên cười ha ha, mắt nhìn nữ nhi, lập tức hỏi thử:
- Không ngờ tiểu tử Tô Dật của Tô gia lại không chết, còn bất phàm như vậy, nhớ ngày đó, tiểu tử đó bất hảo thành tính, nếu không có lão gia tử ra mặt, lúc trước ta không tha cho hắn đâu.
- Ta cũng không tha cho hắn, tên đăng đồ tử đó đã trở lại rồi à?
Trong mắt Liễu Nhược Hi lập tức xuất hiện vẻ tức giận, chỉ là mặt lại đỏ tới tận mang tai.