Chương 657
Trong đình viện mọi thứ vẫn như bình thường, quét dọn khá sạch sẽ, hẳn sẽ có mấy người ngày ngày đến quét dọn.
- Nha đầu to gan lớn mật này.
Tô Dật ở trong đình viện chờ đợi một lúc, bên trong có dấu vết của Tô Uyển Nhi, trong đầu hiện lên mỗi nụ cười, cái nhăn mày của nha đầu kia.
- Yên tâm đi, ta thấy nha đầu Uyển Nhi có phúc tướng, chắc chắn gặp dữ sẽ hóa lành.
Lão gia tử an ủi Tô Dật, biết tình cảm của Tô Dật và Uyển Nhi rất tốt.
- Mong là vậy.
Tô Dật cười khổ, cũng hi vọng Tô Uyển Nhi cùng Vương mập có thể gặp dữ hóa lành, có thể yên bình vô sự.
- Phần phật...
Hai hung cầm lượn quanh mà đến, Tô Dật phóng xuất ra khí tức, gọi Lang Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn.
- Gia gia bảo trọng.
Trước khi bình minh lên, Tô Dật nhảy lên lưng Lang Bức, từ biệt lão gia tử, trong lòng chất chứa nỗi buồn, lập tức bay lên không, biến mất trong bóng đêm.
- Là Tô Dật thiếu gia cùng hai tọa kỵ, dường như đều đi.
Trên cổng Man thành mới xây xong, có người ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy hai con thú khổng lồ bay trên hư không mà qua, vỗ cánh mấy cái liền biến mất trong đêm tối.
- Cái gì mà linh tinh, đây rõ ràng là kỳ tài ngút trời, ha ha.
Nhìn bóng lưng biến mất trong đêm tối, lão gia tử cười nói.
⚝ ✽ ⚝
Mây đêm mờ ảo, một vài ngôi sao còn sót lại treo trên hư không, lóe ra ánh sáng.
- Trên người tiểu gia hỏa này bí mật không ít, ta thật muốn xem sau này sẽ đến được trình độ nào, khụ khụ...
Âm thanh sâu kín từ bên trên hư không Man thành truyền ra, thanh âm già nua, giống như u linh nhưng giờ phút này không người nào có thể nghe thấy.
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm, triều mây nằm ngang thương không.
- Đi tìm, xem có phải Man Yêu Thú phát hiện ra hai con người hay không.
Tô Dật phân phó cho Lang Đầu Yêu Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, để hai con này phân chia tìm kiếm, nhìn xem có Tô Uyển Nhi cùng Vương mập hạ lạc hay không.
- Graooo...
Lang Đầu Yêu Bức cùng Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn nhanh chóng rời đi, phân tán ra tìm kiếm.
- Uyển Nhi, mập mập chết bằm kia, các ngươi nhất định không có việc gì đấy.
Ánh mắt Tô Dật ngưng lại, tự lẩm bẩm, chỉ có thể phóng vào trong Man Yêu rừng rậm tìm kiếm.
Với tu vi hiện tại của Tô Dật, bên ngoài Man Yêu rừng rầm cũng không gây ảnh hưởng gì đến hắn. Trên đường đi dùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công chấn nhiếp, bắt được mấy Man Yêu Thú nghe ngóng tình hình nhưng cũng không biết được tin tức gì.
⚝ ✽ ⚝
Cổ thụ che trời, dây leo chiếm cứ.
Trong rừng sâu thăm thẳm như rừng nguyên thủy, không có người đi qua.
Hai bóng người thận trọng xuất hiện bên trong, một nam một nữ, bộ dạng còn chưa đủ lớn.
Nam có gương mặt tròn tròn béo ị, giống như trẻ sơ sinh từ nhỏ đến lớn không thay đổi gì, con mắt có mở cũng như nhắm, hoàn toàn híp lại một đường nhỏ.
Nữ ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một gương mặt trái xoan, đôi mi dài, lúc này nhìn có chút chật vật nhưng lại không che đậy được vẻ đẹp non nớt thế kia.
Một nam một nữ này không ai khác mà chính là người Tô Dật muốn tìm Vương Thượng Võ cùng Tô Uyển Nhi.
- Uyển Nhi, tìm lâu lắm rồi, nhưng chúng ta chẳng tìm thấy chút dấu vết nào cả, bằng không chúng qua quay về thôi, trong này quá nguy hiểm.
Vương Thượng Vũ sợ hãi nhìn bốn phía, cẩn thận từng li từng tí, những ngày qua hắn không biết mình làm thế nào sống sót, bao nhiêu lần may mắn từ cõi chết trở về, nhiều lần gần như bị Man Yêu Thú nuốt vào bụng.
- Ta nhất định có thể tìm thấy Tô Dật ca ca.
Tô Uyển Nhi lên tiếng nói, ánh mắt kiên định.
- Uyển nhi, người của Thánh sơn nói Tô Dật đã chết, tuy ta cũng không tin tên gia hỏa này có thể chết được, mọi người đều nói người tốt không sống lâu, tà ác sống ngàn năm. Tên gia hỏa Tô Dật kia khẳng định sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng với hai người chúng ta, đi thế này quá nguy hiểm, nói không chừng chưa tìm được Tô Dật chúng ta đã bị Man Yêu Thú ăn thịt rồi.
Vương Thượng Vũ thì thầm, nhìn áo bào lam trên người đã rách nát, hành lý lúc trước hai người mang theo khi gặp nạn đã sợ hãi chạy thoát mà vứt bỏ.
- Tô Dật ca ca không phải tà ác.
Tô Uyển Nhi trợn mắt nhìn Vương Thượng Vũ.
- Ta chỉ khen hắn là người hiền từ có trời giúp, khẳng định không chết được.
Vương Thượng Vũ ngượng ngùng cười nói, liếc nhìn Tô Uyển Nhi mang theo chút hâm mộ:
- Cũng không biết tên gia hỏa kia kiếp trước làm chuyện tốt gì, đời này lại có một muội muội như ngươi, không phải ruột thịt nhưng lại thân hơn cả ruột thịt, ngay cả mạng cũng không muốn mà đi tìm.
- Không phải ngươi cũng đi sao?
Tô Uyển Nhi quay đầu nhìn Vương Thượng Vũ cười nói, tuy bộ dáng nàng có chút chật vật vẫn không che giấu được vẻ ngoài xinh đẹp lúc đầu, da thịt trắng nõn, nụ cười rạng rỡ, tư thái quyến rũ mê người, chỉ cần qua vài năm nữa, chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Không phải ngươi cầu xin ta sao, nếu không ta cũng chẳng thèm đi, tên gia hỏa kia chắc chắn không chết được, nói không chừng hiện tại đang ở nơi nào hưởng phúc đấy!
Vương Thượng Vũ nói, tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Dật đã chết, tin tức truyền từ Thánh sơn đến, sẽ không ai hoài nghi nhưng hắn không tin, tên gia hỏa Tô Dật kia làm sao có thể chết đơn giản vậy được.
- Thời điểm ca ca rời đi nói cho ta biết, trong Man thành chỉ có thể tín nhiệm một mình ngươi, ngươi là bằng hữu của hắn cho nên ngươi mới thể đi cùng giúp ta.
Tô Uyển Nhi nói.
- Không biết đời trước ta làm sai chuyện gì, đời này mới quen biết tên gia hỏa kia, cũng không biết tình trạng của cha ta hiện giờ thế nào, đoán chừng bị ta làm cho tức giận không ít.
Vương Thượng Vũ nói nhỏ, lần này trốn nhà rời đi đến Man Yêu rừng rậm, hắn có thể tưởng tượng được sau khi cha hắn biết sẽ tức giận đến cỡ nào.
- Vù~~~
Cây cối run rẩy, mặt đất truyền ra tiếng cành khô bị giẫm đạp bẻ gãy.
- Cẩn thận, có Man Yêu Thú.
Trong nháy mắt, Tô Uyển Nhi biến sắc, nhất thời cảnh giác nhìn về phía sau.
Mắt Vương Thượng Vũ run lên, lập tức quay người, trong lòng hắn có chút kỳ quái, dù gì hắn cũng là Nguyên Hồn cảnh, thế nhưng trong thời gian này người bình thường như Tô Uyển Nhi lại phát hiện ra Man Yêu Thú, ngược lại hắn đều phát hiện ra sau, lại bị Man Yêu Thú để mắt tới.
- Vù vù...
Tiếng rít gào như gió lớn thổi qua, bụi đất tung mù mịt, xuất hiện trong mắt hai người là mấy con Man Yêu Thú chậm rãi đi đến.
Man Yêu Thú này như lang như hổ, toàn thân mọc đầy gai nhọn, răng nanh trong vắt, mang theo móc câu, hai mắt màu đỏ dừng lại trên người Vương Thượng Vũ cùng Tô Uyển Nhi, ánh mắt tham lam nóng rực.
- Tiêu rồi, chúng ta gặp phiền phức lớn.
Lúc này thần sắc Vương Thượng Vũ ngưng trọng đến cực điểm, nhặt từ mặt đất một khối đá chừng bằng bàn tay, vẻ mặt cầu xin, nhiều Man Yêu Thú như vậy, có trốn cũng trốn không thoát.
- Grào...
Sáu con Man Yêu Thú dữ tợn liên tiếp gào thét, đồng tử hung mãnh nhìn chằm chằm hai người, đó là con mồi của bọn chúng.
- Đừng sợ, càng sợ hãi bọn chúng sẽ càng nhanh công kích.
Tô Uyển Nhi ngăn trước người Vương Thượng Vũ, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào sáu con Man Yêu Thú dữ tợn trước mặt, trong con ngươi co rút.