Chương 696
Cho nên hiện tại tâm trạng của Bạch Minh Sơn khá phức tạp. Mặc dù lần này Thần Kiếm môn mang đến một Ngự Hồn sư nhưng quá trẻ tuổi.
Bên trong Thanh Vân tông, Thiên Huyền tông khẳng định cũng có Ngự Hồn sư tồn tại.
Ngự Thiên cung kiểm trắc cũng là cuộc chiến không có khói lửa của các thế lực đại sơn môn, một khi cùng một chỗ kiểm trắc, Thần Kiếm môn quá thua kém thì mất hế cả mặt mũi. Nếu đệ tử Vân Lăng Phong của lão cũng đến thì lão không cần lo lắng.
Đáng tiếc, Thánh Võ đại hội lần này, bởi vì tên tiểu tử Tô Dật đáng chết kia mà Vân Lăng Phong không có cách nào tham gia được, mất đi cơ hội thành danh nổi tiếng thiên hạ. Điều này khiến trong lòng Bạch Minh Sơn đau đớn không thôi, cũng không biết những người trong sơn môn kia nghĩ thế nào.
Mặc dù trong lòng rất không nguyện ý đến kiểm trắc nhưng Bạch Minh Sơn không có cách thối lui, nếu xoay người rời đi sợ rằng càng thêm chật vật, đành phải kiên trì đi về phía trước.
Hôm nay lão mang đến không ít Luyện Đan sư, Luyện Khí, Ngự Hồn sư trẻ tuổi, ai cũng có thiên tư hơn người, nếu có được chút kết quả thì cũng không tệ.
Dù sao kết quả kiểm trắc Ngự Hồn sư của Ngự Thiên cung cũng không phải thật sự là kết qủa của Thánh Võ đại hội.
Bên ngoài phân cung Ngự Thiên cung, Giản Vạn Niên cùng Bạch Minh Sơn đều lấy ra một vật, không chút trở ngại được đón vào bên trong.
Ba con yêu thú không lồ Viễn Cổ Hắc Lân Yêu Long, Viễn Cổ Linh Vân Hạc còn có Huyết Đồng Yêu Phong Lang cũng lập tức rời đi.
- Vù vù...
Nhìn một nhóm cường giả cùng ba Man Yêu Thú tọa kỵ rời đi, người xếp hàng bên ngoài Ngự Thiên mới trấn định một chút.
Có người không ngừng hít sâu, vừa rồi trong lúc vô tình bị khí tức áp bách, những người thực lực không đủ thân thể phát run, hai chân như muốn nhũn ra.
- Không phải Ngự Thiên cung nổi tiếng công bình sao? Chúng ta đợi lâu rồi mà còn chưa đến lượt, tại sao bọn họ lại không cần xếp hàng?
Có đệ tử trẻ tuổi nóng tính không kiềm được nói, nhìn những đệ tử của đại môn phái được trực tiếp đi vào bên trong, trong lòng không phục.
- Xuỵt, nói nhỏ thôi, tuy Ngự Thiên cung công bằng nhưng có một số việc với thực lực của các ngươi căn bản không hiểu rõ, sẽ có một ngày các ngươi trở thành cường giả, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Có trưởng giả sơn môn đi theo hộ tống, lên tiếng khuyên bảo đệ tử trẻ tuổi nóng tính không được nói bừa.
Nhìn mấy người Bạch Minh Sơn đi vào, ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, cảm xúc phập phồng, không ngờ ở nơi này cũng gặp được người của Thần Kiếm môn.
Tư Tu Viễn đến Trung Châu thành, Tô Dật đoán chừng mấy người Tư Đồ Mục Dược, Mộ Dao, Lưu Vân Xuyên, Cung Thất cũng đã đến rồi.
- Thế nào, gặp được người quen không chào hỏi à?
Tây Vô Tình bên cạnh Tô Dật truyền âm hỏi, làm như vô tình nhìn qua phản ứng của Tô Dật, hắn nhớ Tô Dật từng nói đã ở Thần Kiếm môn một thời gian, một lời khó nói hết.
- Quên đi.
Tô Dật mỉm cười, khóe miệng mang theo hàm ý cay đắng khó nhận ra.
Nhưng tất cả đều thu vào trong mắt Tây Vô Tình, mặt không lộ chút dấu vết, tiếp tục truyền âm nói:
- Thấy cách ngươi nhìn Thần Kiếm môn đúng là một lời khó nói hết, đi, ta thật muốn xem những đệ tử Thần Kiếm môn kia mang đến có bao nhiêu bất phàm, lại không để ngươi lưu lại Thần Kiếm môn.
- Lão ca, chúng ta cũng phải xếp hàng chứ?
Tô Dật nheo mắt, nói nhỏ, thuật truyền âm cũng không quá khó, thậm chí rất phổ biến, nhưng thật sự Tô Dật vẫn chưa quen thuộc để dùng nó.
Trong lòng Tô Dật hiểu rõ, người của các môn phái lớn như Thần Kiếm môn, Thiên Huyền tông, Thanh Vân tông mang đệ tử vào kiểm trắc không chút trở ngại, nhưng bọn hắn thì khác, cần phải xếp hàng.
- Gọi ta một tiếng lão ca cũng không phải là gọi không, đi theo ta.
Tây Vô Tình mỉm cười, truyền âm vào tai Tô Dật, lập tức cất bước rời đi, ra hiệu Tô Dật đi theo.
Tô Dật nghi hoặc nhưng cũng lập tức đi theo phía sau Tây Vô Tình, đưa tay đè lên ngực để Tô Tiểu Soái thành thật một chút.
Người ở đây nhiều lại trước phân cung của Ngự Thiên cung, khắp nơi đều là Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Ngự Hồn sư. Bọn họ đều có thị lực phi phàm, Tô Dật sợ có người nhận ra thân phận của tên gia hỏa này.
Thanh Hoàng vẫn giữ nét mặt nghiêm trang, theo sát bên người Tô Dật.
- Các ngươi muốn chen ngang sao?
Thấy ba người Tây Vô Tình, Tô Dật, Thanh Hoàng cũng đi tới, có người nhịn không được, sắc mặt khó coi nhìn Tây Vô Tình chê trách.
Thiên Huyền tông, Thần Kiếm môn, Thanh Vân tông là những đại môn phái chen ngang, bọn họ không dám lên tiếng.
Nhưng mấy người lạ lẫm này thì khác, bọn họ đã xếp hàng lâu vậy rồi, sao có thể để người khác chen ngang.
- Vèo vèo.
Lập tức, nhiều ánh mắt nhìn trực tiếp vào thân thể ba người Tây Vô Tình, Tô Dật, Thanh Hoàng, những ánh mắt này đặc biệt không có thiện ý.
- Vậy thì sao?
Thanh Hoàng trầm giọng, một cỗ khí tức như ẩn như hiện tràn ngập, Thanh Hoàng phát động, trong mắt một vòng thanh quang chớp động, âm trầm trừng mắt nhìn lại mấy người đang nhìn bọn họ.
- Thật là khí tức đáng sợ, cường giả Yêu tộc, Yêu Hoàng cảnh!
Trong lúc vô hình khí tức bị đè xuống, ánh mắt bọn họ trở nên thay đổi, không ít khí tức nhất thời chấn động.
Những cường giả trong sơn môn gia tộc kia kinh ngạc vô cùng, tên này đi theo sau thoạt nhìn giống như tùy tùng nhưng lại là một tôn cường giả Yêu Hoàng, đủ thấy được thân phận của hai người đi trước thế nào.
Những đệ tử trẻ tuổi đứng nơi đây, trước mặt đệ tử Thiên Huyền tông, Thần Kiếm môn, Thanh Vân tông đã bị đả kích ngạo khí, nhìn cách ăn mặc bình thường của bọn người Tô Dật nên muốn tìm lại chút mặt mũi, không ngờ lúc này hai chân như nhũn ra, thân thể phát run, có một cường giả như vậy ở bên cạnh thì người thanh niên kia sao có thể bình thường được?
- Dừng lại, đây không phải là nơi xông loạn, phải xếp hàng mà qua!
Tại cửa phân cung Ngự Thiên cung, có thanh niên hai sáu hai bảy tuổi cùng một trung niên khoảng bốn mươi tuổi lên tiếng khiển trách.
Trên người bọn họ đều mặc trường bào đỏ, tóc búi cao, trên ngực có huy hiệu lôi điện đồ văn, tuy khí tức lại không quá mạnh nhưng lại có một cỗ ngạo khí, đối mặt với nhiều cường giả xếp hàng bên ngoài, thần sắc khá tự nhiên.
Hai người cảm giác được khí tức trên người Thanh Hoàng, nhìn Thanh Hoàng mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ khẽ nhíu mày mà thôi, rõ ràng cho thấy trong lòng không vui.
Tây Vô Tình không nói gì, nhìn thoáng qua người trung niên cùng thanh niên, lập tức trong tay xuất hiện một huy hiệu lôi điện, trực tiếp gắn ở trước ngực.
Huy hiệu này giống hệt huy hiệu trên ngực áo của người trung niên cùng thanh niên kia.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy huy hiệu trên ngực người trung niên hình tam giác, ánh sáng màu trắng bạc lấp lóe, bên trong huy hiệu như có thiểm điện chân thực, hồ quang điện lấp lóe, nhìn kỹ một chút bốn hồ quang điện đang lóe lên, khiến người ta run sợ.
Mà huy hiệu trên ngực người thanh niên kia lại có màu đồng, lồi ra hai sừng, bên trong huy hiệu có hồ quang điện, nhìn kỹ có bốn đầu, nhưng đầu thứ tư thì hồ quang điện có chút ảm đạm.