Chương 732
Nghe vậy, Băng Phủ trưởng lão hơi ngẩng lên, mắt híp lại, lộ ra nụ cười lạnh thản nhiên, nhìn Sở Trường Hoan và thanh niên tóc dài màu xanh nhạt.
- Nếu hắn có tư cách trở thành đối thủ của ta, ta sẽ ở trên Thánh Võ đại hội trả một cái giá cực lớn, xuất thủ trước là đang coi trọng hắn hay là đang làm nhục ta?
Thanh niên tóc dài màu xanh nhạt thần sắc bình tĩnh, nhưng trong vô hình tự có một cỗ cao ngạo bễ nghễ tất cả, giống như tiểu tử đó có tư cách đó thì hắn tất nhiên sẽ ra tay.
Dứt lời, thanh niên này trực tiếp rời đi.
Thấy Nạp Lan Như Ngọc rời đi, ở đây Băng Phủ trưởng lão, Khuông Quế Lan, Âu Dương Viễn Phong ánh mắt ám động, cũng không dám nói thêm gì.
- Nếu đã gặp thì cũng có thể thử nông sâu.
Sở Trường Hoan cũng thản nhiên nói, khóe miệng mang theo nụ cười, sau đó rời đi.
- Trưởng lão, nếu để tiểu tử đó đó tới được Thánh Võ Đại Đạo, vậy đến lúc đó cho dù là muốn cũng có chút không tiện!
Thấy Sở Trường Hoan và Nạp Lan Như Ngọc đều rời đi, Vương Toàn Đức ánh mắt ám động, tới trước mặt Băng Phủ trưởng lão nói:
- Nếu thực sự muốn đối phó tiểu tử đó, ta có một chủ ý thế này.
- Nói thử xem.
Băng Phủ trưởng lão hỏi.
- Tiểu tử đó rất cường hãn, thiên tư không tầm thường, có điều lần này chúng ta có không ít đệ tử Thánh sơn đến, song quyền nan địch tứ thủ, tiểu tử đó dù sao cũng chỉ có một mình, hơn nữa nơi đó chúng ta cũng khá quen thuộc, nếu có thể an bài, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay...
Vương Toàn Đức mắt lộ lãnh ý, làm động tác cắt cổ, chỉ cần đến lúc đó có an bài, trước Thánh Võ Đại Đạo trực tiếp đánh chết tiểu tử đó, vậy tuyệt đối không phải là đại sự.
Nghe lời nói của Vương Toàn Đức, lãnh ý trong ánh mắt Băng Phủ trưởng lão dần dần tăng lên, lộ ra nụ cười lạnh, Khuông Quế Lan cũng đôi mắt lộ sát ý.
Trong một đêm, Trung Châu thành gió nổi mây phun, cái tên Bá Vương tông Dịch Túc đã triệt để trở nên vang dội, giống như gió lốc vang vọng tứ phương.
Không biết có bao nhiêu người trong lòng ngạc nhiên, chưa bao giờ từng nghe nói qua, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một đệ tử đáng sợ như vậy.
- E là Bá Vương tông sau này sẽ nổi danh Trung Châu!
Có người nghị luận, Bá Vương tông chưa bao giờ từng được nghe nói tới, nhưng từ nay về sau, Bá Vương tông e là sẽ nổi danh Trung Châu.
Ở một nơi yên ắng nào đó của Trung Châu thành, cường giả ngồi ngay ngắn, dặn dò đệ tử trẻ tuổi ở trước người:
- Bá Vương tông Dịch Túc đó chính là một đối thủ mạnh mẽ ngoài Nạp Lan Như Ngọc, Sở Trường Hoan!
- Bá Vương tông Dịch Túc, thú vị đấy, vậy đánh bại hắn trước rồi tìm Sở Trường Hoan và Nạp Lan Như Ngọc!
Ở một nơi nào đó, một thanh niên, trên cổ áo và ống tay áo trường bào màu xanh đều thêu tú hoa văn, tóc đen buộc lại, thân thể thon dài thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, lại lộ ra một loại khí chất cao quý sinh ra đã có, khóe miệng độ dày vừa phải giống như tùy thời đều nở nụ cười khiến người ta hoa mắt, lúc này trong mắt có chiến ý trào ra.
Bá Vương tông Dịch Túc, đó là đá mài đao mà hắn lựa chọn, nếu đánh bại Dịch Túc đó, vậy khi hắn hắn đi đối phó Sở Trường Hoan và Nạp Lan Như Ngọc cũng có dũng khí và lòng tin tăng mạnh.
Có câu đường hẹp gặp nhau kẻ dũng thắng, loại lòng tin này rất quan trọng!
⚝ ✽ ⚝
- Thánh vương chi khí cũng đều có thể đánh bại, Dịch Túc, vậy bắt đầu nghiệm chứng từ ngươi trước đi!
Lương đình, xung quanh yên tĩnh, bóng đêm lạnh lẽo, một thanh niên đang đứng, khuôn mặt hoàn mỹ góc cạnh rõ ràng, lông mi dài mà đậm, sống mũi cao, vẽ ra một độ cong tinh xảo tuấn lãng, trong con ngươi sáng quắc có chiến ý dao động.
Hắn đã chọn được một viên đá mài đao, cũng là Bá Vương tông Dịch Túc!
⚝ ✽ ⚝
Trong Ngự Thiên cung Trung Châu thành, Tô Dật, Tây Vô Tình, Thanh Hoàng được an trí trong một đình viện đơn độc yên tĩnh.
Tô Dật cảm tạ sự tương trợ của đám người Cổ Nhạc cung chủ, Quan Lan phó cung chủ hôm nay.
Cổ Nhạc lão nhân cười cười, không để ý, nói với Tô Dật ba ngày sau sẽ là Thánh Võ đại hội, thời gian ba ngày này cứ ở Ngự Thiên cung, các loại sưu tầm trong Ngự Thiên cung đều có thể mở ra cho hắn, để hắn tùy tiện xem.
Sau đó, ánh mắt của Cổ Nhạc lão nhân vẫn nhìn Tô Tiểu Soái vẫn ở trong lòng Tô Dật muốn đi, nhưng lại chỉ dám thò đầu ra ngoài một cái rồi mới rời đi.
- Lần này, nợ các vị tiền bối ân tình không nhỏ.
Tiễn Cổ Nhạc cung chủ, ở cửa lớn, nhìn bóng dáng của mấy vị, Tô Dật nhẹ giọng nói với Tây Vô Tình.
- Đúng là nợ ân tình không nhỏ, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh lòng muốn lôi kéo ngươi của Ngự Thiên cung.
Tây Vô Tình nói.
- Việc này cứ để sau rồi nói.
Tô Dật cười khổ, Ngự Thiên cung trước hết là coi trọng tiềm lực và thiên phú Ngự Hồn Sư của mình, nhưng mình có thể trở thành Ngự Hồn Sư, hoàn toàn là nhờ cường giả thần bí đó, nếu muốn gia nhập Ngự Thiên cung, ít nhất cũng phải nói một tiếng.
Tuy nói cho dù là chân chính gia nhập Ngự Thiên cung, đến lúc đó cũng vẫn khá tự do, còn có thể có tài nguyên khổng lồ của Ngự Thiên cung, đây là dụ hoặc cực lớn.
Nhưng Tô Dật biết, mình dù sao cũng vậy với tông chủ Thiên Yêu tông.
Đình viện rất yên lặng, sau khi Tây Vô Tình và Thanh Hoàng đi nghỉ ngơi, Tô Dật một mình ngẩn ngơ ở trong phòng, trong lòng vẫn khó có thể bình tĩnh.
- Lão đại, ngươi đang nghĩ gì thế?
Tô Tiểu Soái cuối cùng cũng từ trong vạt áo của Tô Dật chui ra, đứng trên đầu vai Tô Dật, đôi mắt nhỏ trong suốt xoay tròn hỏi.
- Ta nghĩ ngươi chừng nào thì mới có thể lớn lên, ta cũng có thể bước lên đỉnh phong, đến lúc đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, không sợ người khác khi dễ.
Tô Dật liếc sang, cười nói với Tô Tiểu Soái, chờ Tô Tiểu Soái một ngày kia trưởng thành, loại trường hợp hôm nay sẽ không phát sinh nữa.
Tô Tiểu Soái nghiên mặt nói, trong con ngươi trong suốt, cũng lấp lánh vẻ sắc bén, nó thức tỉnh là vì cảm thấy khí tức đáng sợ đó, tình huống ngoài phủ thành chủ, nó cũng nhìn ra một số manh mối.
- Không nuôi không ngươi đâu.
Tô Dật vuốt ve cái đầu nhỏ của Tô Tiểu Soái, mỉm cười, có tương liên vô hình, đây là một loại cảm tình đặc biệt, giống như là thân huynh đệ.
Tô Dật trong lòng có lo lắng, trên thế giới này, mình cũng không phải là chỉ có một mình, có gia gia, có bạn bè Vương mập, còn có nha đầu Uyển nhi, còn có Tô thiên tước, Tô Tiểu Soái này, còn có đại ca kết bái Tây Vô Tình.
Còn có cha mẹ trên thế giới này, tuy chỉ tồn tại sâu trong ký ức, nhưng không biết vì sao, bọn họ lại rời đi.
- Thực lực, ta cần thực lực!
Trong ánh mắt thâm thúy của Tô Dật trào ra hào quang, thực lực vẫn không đủ, một Âu Dương Kim Vi không phải là đệ tử mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thánh sơn, đã khủng bố như vậy rồi, đệ tử mạnh nhất của Thánh sơn sẽ cường hãn tới mức nào.