Chương 802
Sưu sưu!
Thấy cường giả Ngự Thiên Cung đi đến, nhóm cường giả Thánh Sơn và cường giả Trung Châu thành, đám người Âu Dương Viễn Phong lập tức rút ra sau lưng Băng Phủ.
Trong đám đông còn có mấy cường giả Nguyên Hoàng cảnh và Nguyên Hư cảnh cũng đạp không mà đứng.
Bọn họ tới từ Huyền Nguyên Tông, Thiên Cương Môn, Thiên Dương môn…v..v..
Những đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong sơn môn bọn họ hầu như đều tổn hại sạch trong tay Bá Vương tông Dịch Túc.
Lúc này ánh mắt bọn họ so với người Thánh Sơn cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu, đều hận không thể lập tức chém Tô Dật thành trăm mảnh.
- Cổ Nhạc, tiểu tử này ngươi không che chở được, giết đệ tử Thánh Sơn ta, có là toàn bộ Ngự Thiên Cung cũng không che chở được!
Băng Phủ sắc mặt âm trầm, hắn kiêng kỵ Cổ Nhạc, kiêng kỵ đám người Trung Châu thành và Ngự Thiên Cung này, nhưng hôm nay nếu Tô Dật không chết, Thánh Sơn còn gì lmặt mũi, dù có là phải khai chiến cùng Ngự Thiên Cung, Thánh Sơn cũng sẽ không tiếc!
Ánh mắt Cổ Nhạc cung chủ âm thầm chớp động, trên đường tới đây hắn đã biết được tình hình, hiểu rõ sự tình rất nghiêm trọng.
Đây là chuyện mặt mũi của Thánh Sơn, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, dù Thánh Sơn kiêng kỵ Ngự Thiên Cung, nhưng lần này sợ là phải kiên trì khai chiến đến cùng.
Mà một khi khai chiến, sự tình tất diễn tiến theo hướng khó mà khống chế, đây không phải là điều Ngự Thiên Cung thực sự mong muốn.
Chẳng qua, như vậy không có nghĩa Ngự Thiên Cung sợ phiền phức.
- Dịch Túc, vì sao ngươi phải giết đệ tử Thánh Sơn?
Cổ Nhạc cung chủ quét mắt nhìn về phía Tô Dật hỏi.
- Người Thánh Sơn muốn giết ta trước, bố xuống tử cục, vận dụng Ngự Hồn Sát Phù, chỉ là đệ tử Thánh Sơn quá yếu, không giết được ta, ngược lại bị ta giết!
Tô Dật trả lời, mắt nhìn Cổ Nhạc cung chủ, trong mắt lộ ra kính ý.
Ngự Thiên Cung hai lần bảo hộ, khiến Tô Dật cảm kích trong lòng, hôm nay nếu không phải có Ngự Thiên Cung, hậu quả e là khó mà tưởng tượng.
Nghe vậy, Cổ Nhạc cung chủ gật đầu, mắt nhìn Băng Phủ trầm nói rằng:
- Ngươi nghe rồi chứ, là đệ tử Thánh Sơn bố trí sát cục trước, chỉ là đệ tử Thánh Sơn thực lực quá yếu, bị phản giết, trách không được Dịch Túc. Đệ tử Thánh Sơn ngươi bố trí sát cục với Dịch Túc trong Thánh Vũ Mật Giới, thậm chí mang ra cả Ngự Hồn Sát Phù, việc này Ngự Thiên Cung ta tuyệt sẽ không bỏ qua!
- Đấy chỉ là lời từ một phía!
Băng Phủ có chút chột dạ, tiền nhân hậu quả trong chuyện này hắn tự nhiên là rõ ràng.
- Rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, muốn hỏi ra tình hình thực tế không khó, nếu đệ tử Thánh Sơn đã muốn giết ta, lẽ nào ta không thể hoàn thủ!
Tô Dật ngước nhìn Băng Phủ, mắt lộ lãnh ý, trên thân Sở Trường Hoan không ngờ lại mang theo Ngự Hồn Sát Phù, Tô Dật còn nhớ trong đấu giá hội ở Linh Bảo Các không lâu trước đây có đấu giá Ngự Hồn Sát Phù, cho nên điều này Băng Phủ không thể nào lại không biết, e rằng tất cả là do chính Băng Phủ an bài.
- Tiểu tử, chỗ này còn chưa tới lượt ngươi lên tiếng, việc này rốt cuộc như thế nào, Thánh Sơn ta tự nhiên sẽ tra rõ ràng. Ngươi tính là cái thá gì, kiến hôi mà thôi, đệ tử Thánh Sơn ta hà tất phải hưng sư động chúng muốn giết ngươi!
Băng Phủ ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Tô Dật, không biết vì sao, nhìn ánh mắt thanh niên kia, trong lòng hắn âm thầm rung động, bất giác hơi chút hoảng sợ, nhưng cảm giác đó cũng chỉ chợt lóe mà trôi, lập tức tan biến.
- Ta không nói qua đệ tử Thánh Sơn hưng sư động chúng muốn giết ta, sao ngươi lại biết, lẽ nào mười mấy tên đệ tử Thánh Sơn bố trí sát cục muốn giết ta là do ngươi ở sau lưng an bài?
Tô Dật cười lạnh nhìn Băng Phủ, miệng nói.
- Chuyện này...
Băng Phủ sững sờ, thần sắc tức thì tái nhợt, nhất thời buột miệng mà ra, làm vậy khác gì với giấu đầu lòi đuôi.
- Ha ha, tiểu tử chớ có miệng lưỡi bén nhọn, ta đường đường Thánh Sơn trưởng lão, cùng ngươi không oán không cừu, cần gì phải giết một tên vô danh tiểu tốt như ngươi, truyện cười, nói ra sẽ có người tin ư?
Băng Phủ lớn tiếng cười lạnh, làm dịu một chút lúng túng trên mặt.
- Đệ tử Thánh Sơn Âu Dương Kim Vi không kham nổi một kích trong tay ta, ngươi cảm thấy ta thương đến mặt mũi Thánh Sơn!
Tô Dật nhìn thẳng Băng Phủ, khóe miệng nhếch lên ý cười, nói:
- Nguyên nhân ngươi muốn giết ta cũng rất đơn giản, trên đấu giá hội ở Linh Bảo Các, Tinh Vân Linh Chi mà ngươi muốn sau cùng rơi vào tay ta, rương gỗ thần bí nghe đồn là do cường giả Phục Yêu Môn lưu lại ngươi cũng không tranh được với ta, khiến nó cuối cùng cũng rơi tay ta, đây cũng là điều ngươi muốn nhìn thấy nhất. Nếu Thánh Sơn lấy chúng, có thể sẽ rước lấy phiền toái, sẽ bị Phục Yêu Môn tìm tới cửa, nhưng rơi vào trong tay ta, tự nhiên không còn gì tốt bằng, cho nên, ngươi muốn giết ta đoạt bảo, thần không biết quỷ không hay, lại còn có thể trừ ta, đúng là một mũi tên trúng mấy con chim!
Thanh âm xen lẫn nguyên khí quanh quẩn tứ phương, đủ khiến cho tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Đến lúc này, Tô Dật đã không cố kỵ gì nữa, Tinh Vân Linh Chi, rương gỗ thần bí Phục Yêu Môn ở trong tay mình cũng không tính là bí mật.
Thánh Sơn bày ra trận thế lớn như vậy, Ngự Hồn Sát Phù Nguyên Hoàng cảnh tam trọng đều vận dụng, Tô Dật tự biết sợ rằng không phải chỉ đơn thuần là muốn mạng mình.
E rằng ở trong lòng Thánh Sơn, giá trị mình còn không bằng Ngự Hồn Sát Phù Nguyên Hoàng cảnh tam trọng, mục đích thực sự của Thánh Sơn là gì, Tô Dật cũng có thể tưởng tượng được.
- Phần phật...
Lời Tô Dật vừa truyền ra, toàn trường lập tức kinh động.
Đặc biệt là trên quần sơn, không ít khí tức mịt mờ tuôn động.
Rương gỗ thần bí cường giả Phục Yêu Môn lưu lại, đối với cường giả ở đây mà nói, bọn họ đều biết thứ đó đại biểu cho cái gì.
Ánh mắt cường giả trong ngũ tông tam môn không khỏi lóe lên quang mang, nghe đến đây, đối với tiền nhân hậu quả trong chuyện này, bọn họ đều đã có phán đoán cho riêng mình, vì rương gỗ thần bí Phục Yêu Môn, Thánh Sơn làm vậy cũng là điều nằm trong dự liệu.
- Tiểu tử, ngươi ngậm máu phun người, ngươi có chứng cớ không, nếu không ta tất phải trị ngươi tội ăn nói lung tung, nói xấu Thánh Sơn trưởng lão, đáng giết!
Ánh mắt Băng Phủ lấp lóe xanh hồng bất định, hét lớn một tiếng, đây chính là kế hoạch của hắn, nhưng lúc này lại bị tiểu tử kia nói tuột ra, dù không chứng cứ, hắn có thể không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, lúc này giải thích hay không đã không quan trọng, dù có giải thích sợ rằng cũng không mấy người sẽ tin tưởng hắn.
- Ta có thể làm chứng, ta tận mắt nhìn thấy đệ tử Thánh Sơn bố trí sát cục, muốn đánh chết Dịch Túc, chỉ tiếc đệ tử Thánh Sơn thực lực quá yếu, căn bản không phải đối thủ của Dịch Túc!
Trên khối cự thạch, Hư Trần cất tiếng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng chói mắt, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, thần sắc thản nhiên nhìn Băng Phủ nói, thanh âm không lớn, lại truyền khắp tứ phương, rõ ràng lọt vào tai rất nhiều người.
- Ta cũng có thể làm chứng, ta tận mắt nhìn thấy đệ tử Thánh Sơn bố trí sát cục chặn đánh Dịch Túc, sau cùng ngược lại đều bị Dịch Túc đánh chết!
Viêm Lân thoáng do dự một lát rồi cũng ngước mắt mở miệng, thanh âm hơi nhỏ, nhưng đủ để rất nhiều người nghe được rõ ràng.
- Lả tả...
Hai tiếng xác nhận một trước một sau vang lên, tức thì khiến cho rất nhiều ánh mắt đồng loạt theo tiếng nhìn lại về phía Hư Trần và Viêm Lân, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.