Chương 827
Tô Dật che đậy khí tức, nhưng với đối quyết như hiện tại thì làm sao có thể hoàn toàn che đậy hết được, chỉ lọt một tia khí tức lập tức sẽ bị những cường giả kia phát giác.
- Ù ù...
Trên cự thạch, tiếng “ầm ầm vang vọng không dứt, khí tức đáng sợ xung thiên.
Ngay cả Nạp Lan Như Ngọc và Lý Thanh Vi đang trong tỷ thí cũng không nhịn được liếc nhìn nhìn sang, trong lòng không khỏi kinh động.
Hết thảy dần lắng lại, trên cự thạch, dưới ánh nhìn chăm chăm của vô số người, hai thân ảnh đã tách ra, chia nhau đứng sừng sững hai phía, cách xa chừng mấy trượng!
- Ai thắng?
Điều mọi người quan tâm nhất hiện tại là rốt cuộc ai thắng ai thua.
Từng đạo ánh mắt tò mò nhìn lên, muốn biết được đáp án.
- Là ta chủ quan, ta bại!
Hư Trần ngước mắt nhìn Tô Dật, trong mắt có ánh sáng chớp động, vừa kinh ngạc vừa xen lẫn tiếc nuối.
Tô Dật nhướng mày, khóe miệng tràn ra vết máu, nhìn Hư Trần nói:
- Ngươi không bại.
- Ngươi cũng không bại, nhưng nếu chúng ta cùng một tu vi, sợ rằng ta không phải đối thủ của ngươi. Cho nên, vẫn là ta bại!
Hư Trần cười khổ, hắn rất rõ ràng vừa nãy đã phải đối đầu với thực lực cường hãn cỡ nào.
Hư Trần cũng rõ ràng tu vi chân chính của Dịch Túc, gia hỏa này đến cả Nguyên Chân kỳ đều chưa đặt chân tới, mới chỉ là Nguyên Linh kỳ cửu trọng đỉnh phong mà thôi.
Trong khi chính hắn lại có tu vi Nguyên Chân kỳ tứ trọng, vừa rồi tuy không thực sự thất bại, nhưng hiển nhiên cũng chẳng chiếm được chút lợi thế nào.
Đối với với hắn mà nói, thế đã là thất bại thảm hại.
Nếu gia hỏa này cũng có tu vi Nguyên Chân kỳ tứ trọng, hậu quả thế nào hắn khó mà tưởng tượng được!
- Kế tiếp liền giao cho ngươi, ta không lấy được quán quân Thánh Vũ đại hội, nhưng hy vọng ngươi có thể lấy được!
Nói xong, Hư Trần xoay người nhảy lui xuống cự thạch.
Không ai chú ý thấy, chớp mắt khi Hư Trần xoay người, khóe miệng cũng tràn ra vết máu, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng trước ngực.
Nhìn theo lưng ảnh Hư Trần, ánh mắt Tô Dật chớp động, một chiêu vừa rồi hẳn là tám lạng nửa cân, may mà mình có được ưu thế Thái Hư Thần Hải kết hợp kim cương chi thể, nhờ đó mới có thể đối kháng được. Nếu đánh tiếp, quả thật không biết ai thắng ai thua.
Chẳng qua nếu là ở cùng tu vi đẳng cấp, Tô Dật có lòng tin, bằng thế mạnh Thái Hư Thần Hải và kim cương chi thể, trong đồng cấp hẳn là sẽ dựng ở thế bất bại.
- Dịch Túc thắng!
- Mạnh quá!
- Quá biến thái, cường hãn khó mà tưởng tượng!
- Các ngươi có cảm thấy không, hình như Dịch Túc kia mới chỉ là Nguyên Linh kỳ cửu trọng thôi!
-...
Toàn trường sôi trào, tiếng nghị luận xì xào, không ngờ Bá Vương tông Dịch Túc lại lần nữa giành được phần thắng.
Có người nhìn thấu tu vi chân chính của Tô Dật, hóa ra mới là Nguyên Linh kỳ cửu trọng mà thôi, không ngờ lại đánh bại được Hư Trần tu vi Nguyên Linh kỳ tứ trọng, điều này thật quá sức tưởng tượng!
- Không thể tưởng tượng được!
- Bá Vương tông Dịch Túc này đúng là yêu nghiệt!
Trong các đại sơn môn, không ít cường giả thất thanh kinh hô.
Tuy bọn họ nhìn ra được hai người cũng là tám lạng nửa cân, nhưng Bá Vương tông Dịch Túc lấy tu vi Nguyên Linh kỳ cửu trọng đánh ngang tay với Hư Trần Nguyên Chân kỳ tứ trọng, ai mạnh ai yếu đã rất rõ.
Thiên tư như thế, tuyệt đối là yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
- Gia hỏa này, cường hãn đến quá phận!
Trong Ngự Thiên Cung, Quan Lan phó cung chủ tặc lưỡi.
Tây Vô Tình thần sắc thẫn thờ, hai tay bất giác siết chặt thành quyền.
Lập tức, trên mặt Tây Vô Tình lại hiện lên nụ cười khổ.
Tô Dật thắng lợi, vậy theo quy tắc đã tiến vào chung kết, dựa theo đổ ước khi trước, hắn khả năng liền phải thực sự gia nhập Bá Vương tông thần bí kia.
Trên cự thạch còn lại, đối quyết giữa Nạp Lan Như Ngọc và Lý Thanh Vi vẫn đang tiếp tục.
Lý Thanh Vi đã ra hết bài tẩy, nguyên khí quanh thân ngưng tụ thành áo giáp, óng ánh lộng lẫy, gắt gao bao bọc lấy thân thể kiều diễm, khiến nàng càng thêm phần mê người.
- Long...
Thủ ấn không ngừng ngưng kết, Lý Thanh Vi sắc mặt ngưng trọng, liên tục vạch động hư ảnh tàn hồn, sóng nước tuôn động khắp trời, nương theo lực lượng thiên địa, phù văn quỷ dị hiện ra, thủy vực vô biên trước người hư ảnh tàn hồn hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh, kiếm khí đáng sợ mang theo lực lượng biển cả trực tiếp chém về phía Nạp Lan Như Ngọc!
- Chỉ thế thôi ư, vậy kết thúc đi!
Thần tình Nạp Lan Như Ngọc vẫn lạnh lùng, không chút động dung, uy áp linh hồn ngập trời kia dường như không ảnh hưởng được tới hắn, khí tức trên thân ba động, đánh ra một đạo thủ ấn.
Lập tức, phía trước thủ ấn, từng cỗ lực lượng thần thánh cuộn lên sương khói đầy trời, thiên địa chấn đãng, toàn trường biến sắc.
Ánh kiếm màu xanh lục ngất trời chém xuống, đụng thẳng vào thủ ấn kia.
Kình khí kích đãng, hư không rền vang, gợn sóng không gian nổ tung, quang mang chói mắt khiến người khó mà nhìn thẳng.
- Phốc...
Trong kình khí rợp trời, Lý Thanh Vi bị đánh bay, miệng thổ máu tươi, tiên huyết đỏ thẫm nhuộm đẫm môi hồng, càng tăng thêm mấy phần sắc thái thê mỹ.
Cường giả Thanh Vân Tông đứng nhìn từ xa xa, ánh mắt ai nấy đều có phần đành chịu.
Kết quả này tựa hồ sớm đã nằm trong dự liệu của bọn họ, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì vẫn không giấu được khiếp sợ, thực lực Nạp Lan Như Ngọc không ngờ đã cường hãn đến mức này.
Lý Thanh Vi đứng dậy, không nói nửa lời, áo giáp nguyên khí trên người tan biến, nhìn Nạp Lan Như Ngọc một cái, sau đó từ từ đi xuống cự thạch, nàng đã thua, triệt để vô lực tái chiến.
Nạp Lan Như Ngọc rớt đất, quang mang trên người như ẩn như hiện, mái tóc phất phới, thần võ bất phàm!
- Ông!
Có tiếng chuông vang vọng.
Thân ảnh Âu Dương Viễn Phong lướt ra, đạp chân hư không, mắt nhìn hai thanh niên còn lại trên quảng trường, ánh mắt rất phức tạp, song không thể không tuyên bố kết quả.
- Chúc mừng Thánh Sơn Nạp Lan Như Ngọc, Bá Vương tông Dịch Túc thắng lợi tiến vào vòng kế tiếp!
- Ầm!
Âu Dương Viễn Phong còn chưa dứt lời, bốn phía quảng trường đã ầm ầm sôi trào, tiếng náo động xông thiên, vô số cánh tay vung lên, reo hò gào thét.
- Nạp Lan Như Ngọc!
- Dịch Túc!
Vô số thanh niên nam nữ hô vang cổ vũ, tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Nạp Lan Như Ngọc, Thánh Sơn Thánh Tử, thiên kiêu chi tử chân chính, trước nay luôn là thần tượng số một mà các thanh niên hướng tới.
Thân phận Thánh Sơn Thánh Tử đã đủ chứng minh tất cả.
Còn Dịch Túc, từ không chút danh tiếng đến đánh bại Âu Dương Kim Vi, đánh chết Sở Trường Hoan, đánh bại Thiểu Ti Quân, Hư Trần, đối thủ nào cũng đều là thiên kiêu tài năng ngút trời, bằng ấy là đủ để triệt để chinh phục toàn trường.
So với Nạp Lan Như Ngọc, tồn tại cao cao tại thượng, là mục tiêu thường nhân khó thể vươn tới.
Dịch Túc lại một đường đánh ra danh vọng, đối với khán giả ở đây mà nói, hắn càng giống như đi ra từ trong chính bọn họ. Khiến bọn họ lần đầu tiên cảm nhận được, người thường cũng có thể vươn tới tồn tại cao xa kia!
Cho nên đối với Dịch Túc, càng nhiều người cảm thấy thân cận và đồng cảm, dù có cường giả Thánh Sơn ở đây, song vẫn có thanh niên huyết khí phương cương nhịn không được vung tay gào thét trợ uy cho Tô Dật!