Chương 867
Lôi Động Cửu Thiên, mở đường!
Một tiếng tiếng hét lớn truyền ra từ trong lôi điện chói lòa, vang vọng như thiên lôi.
- Xoẹt...
Tùy theo tiếng hét lớn đó, giữa trời, hư ảnh lôi điện mông lung sáng bừng lên, phất tay phát động, thế như muốn chấn nát hư không.
Một khe nứt không gian tràn ngập hồ quang lan rộng ra, trực tiếp xuất hiện trên quảng trường trước mặt Tô Dật, Tây Vô Tình.
- Đại ca, lão tam lão tứ lão ngũ, chúng ta đi mau!
Hư Trần truyền âm vào tai đám người Tô Dật.
- Đi, nhanh!
Tây Vô Tình trầm quát một tiếng, đưa mắt ra hiệu, lập tức mọi người nhất tề lướt vào trong khe nứt không gian.
Bản thể khổng lồ của Thanh Hoàng thu nhỏ lại, hóa thành hình người, theo sát ngay sau.
- Sưu!
Trong lôi điện đầy trời, Hư Trần máu tuôn xối cả, thả người lướt vào trong khe nứt không gian.
- Hỗn đản, các ngươi trốn không thoát đâu!
Ngay lúc thân hình Hư Trần lướt vào khe nứt không gian, một đạo xích quang phù hiện ra từ trong lôi điện lộng lẫy, hỏa quang óng ánh trong suốt, như là nham tương.
Thân ảnh Thánh Hỏa phù hiện, gương mặt già nua đã tái nhợt đến cực hạn, phất tay một chưởng, hung hăng vỗ hướng khe nứt không gian lôi điện kia.
- Ùng ùng!
Thủ ấn Thánh Hỏa phách xuống, khe nứt không gian lôi điện lập tức bị đập nát.
Một luồng năng lượng khủng bố tràn ra, nổ tung giữa hư không.
- Rầm rầm rầm...
Từ trong khe nứt không gian bị đập nát ẩn ẩn truyền ra tiếng nổ vang ầm ầm.
Có tiên huyết mang theo sấm sét trôi lơ lững giữa trời, thoáng chốc đã bao phủ cả một khoảnh trời.
- Thánh Hỏa lão nhi, ngày huynh đệ chúng ta quay lại, chính là lúc ngươi phải chết!
Sâu trong hư không, có tiếng nói mênh mông cuồn cuộn truyền ra, sát ý tràn ngập, rất rõ ràng là thanh âm của Tô Dật.
- Ùng ùng...
Quảng trường liên tục nổ vang, ai nấy đều kinh hồn táng đảm.
Tô Cuồng Ca trường lão bố xuống phòng ngự, bảo hộ người Thần Kiếm Môn ở bên trong.
Mặt đất bốn phía trực tiếp rung lên.
Cường giả Ngự Thiên Cung cũng bay lên trời, cấp tốc giật lui.
- Trời ạ!
Tư Đồ Mục Dương, Kiếm Thập Nhất, Cung Thất tặc lưỡi, tròng mắt trợn trừng, khí tức này thực sự quá đáng sợ.
Mọi thứ dần bình tĩnh lại, rất nhiều cường giả Thánh Sơn hạ xuống đất, đầu tóc rũ rượi, miệng mang vết máu, sắc mặt xám trắng, trên người có vết tích bị lôi điện đánh trúng.
Còn có người bị thương rất nặng, bộ dạng cực thê thảm.
Trên không, cường giả như Thánh Hỏa, Băng Phủ lơ lửng giữa rời, chỉ là dáng vẻ cũng rất chật vật, thần sắc xanh đen.
Trên mặt cường giả Thánh Sơn ai nấy đều hiện vẻ mờ mịt, khó mà tin tưởng, dưới sự liên thủ của bọn hắn, không ngờ lại để cho mấy tiểu tử kia bỏ chạy, thậm chí bên mình còn bị thương không nhẹ. Đây quả thực là trái đắng không dễ để nuốt trôi.
Nhưng sự thật đặt ngay trước mắt khiến bọn họ hiểu được rằng, mấy thanh niên kia đúng là đã tan biến vô ảnh vô tung ngay trước mắt bọn họ.
- Hỗn đản, tên nhãi ranh đáng hận!
Một tiếng gầm gào truyền ra từ trong miệng Thánh Hỏa, xen lẫn với đó là vẻ giận dữ không gì sánh nổi.
Thánh Hỏa trưởng lão ngửa mặt lên trời gào thét, gương mặt già nua cực độ vặn vẹo, triệt để thất thố, thở dốc liên hồi.
Thánh Hỏa làm sao sẽ nghĩ đến, lấy thực lực của hắn, không ngờ lại chỉ biết trơ mắt nhìn đám tiểu tử kia bỏ chạy, đến tận giờ phút này hắn vẫn khó mà chấp nhận thực tế ấy.
Vô luận Tô Dật, con chim nhỏ, hay là hết thảy những thứ trên người Tô Dật, tất cả đều tuyệt đối không thể rời đi, dù là Thánh Sơn phải khai chiến cùng Ngự Thiên Cung thì cũng không thể thả Tô Dật rời đi.
Nhưng bây giờ, hết thảy đã đào thoát ngay dưới mí mắt hắn, thậm chí còn khiến không ít cường giả Thánh Sơn bị thương, tâm tình Thánh Hỏa thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
- Phốc...
Phẫn nộ hét xong một tiếng, chẳng biết tại sao, Thánh Hỏa đột nhiên phun ra một búng máu, sắc mặt xám trắng, ánh mắt thảm đạm, lập tức quát to với chúng cường giả Thánh Sơn:
- Bọn họ trốn không được bao xa, thông báo xuống dưới, tìm cho ta, mau tìm!
- Sưu sưu...
Từng tên từng tên Thánh Sơn lập tức tung mình bay đi, biến mất giữa trời, ngay cả Thánh Hỏa cũng tan biến không thấy đâu.
Toàn trường dại ra, đến tận giờ phút này, hết thảy người vây xem tại trường vẫn khó mà hồi thần lại được.
Quảng trường bát ngát đã triệt để bị phá hủy, như hồ lớn khô cạn, chính giữa xuất hiện một hố sâu khổng lồ.
Trong hố sâu rậm rạp khe rãnh, ở trung tâm là một đống đất nhỏ, chính là nơi Tô Cuồng Ca trưởng lão bảo hộ che chắn cho người Thần Kiếm Môn.
Lúc này dù là có cường giả trong các đại thế lực ngũ tông tam môn cũng không giấu được kinh hãi, toàn thân phát lạnh, tóc gáy dựng đứng cả lên.
- Xì xào...
Mãi lúc lâu sâu, trong quần sơn mới liên tiếp vang lên tiếng hít thở sâu và nuốt nước bọt khan.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên khe nứt không gian lôi điện đã tiêu thất giữa cao không, trong lòng không giấu được chấn kinh.
Thân ảnh mấy người thanh niên kia đã triệt để in sâu trong đầu tất cả mọi người ở đây.
Mấy thanh niên đó, đặc biệt là ba huynh đệ kia, bọn họ quét ngang quần hùng, xông vào vòng một tám Thánh Vũ đại hội, thậm chí hai người trong đó còn lọt vào bán kết Thánh Hỏa đại hội!
Khủng bố nhất là thiếu niên nhỏ nhất trong đám, hắn một đường ca cao mãnh tiến, quét ngang bát phương, đại chiến bất khuất, trong quyết chiến đột phá Nguyên Chân cảnh, lấy tư thái phong hoa tuyệt đại đánh bại Thánh Tử Nạp Lan Như Ngọc!
Đáng sợ hơn chính là, sau đó thiếu niên kia thậm chí còn có thể ngăn cản hai lần tấn công của Thánh Hỏa trưởng lão, triển hiện ra thực lực khiến người rợn cả tóc gáy!
Dưới sự trấn áp của cường giả Thánh Sơn, mấy thanh niên kia vẫn ngạo nghễ mà đứng, uống rượu kết bái, hào khí can vân!
Phong thái hào hiệp và cuồng ngạo đó, sợ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, khiến người nhiệt huyết dâng trào, đời này khó quên!
- Thật đáng sợ, nếu bọn họ không chết, trong vòng trăm năm, tất sẽ quét ngang hết thảy!
Trong các thế lực ngũ tông tam môn, có cường giả nhịn không được cảm khái.