Chương 933
Có việc gì?
Nhìn sáu người này xuất hiện, dáng dấp ngăn cản lối đi, thần sắc của Tô Dật có chút không vui, lo lắng Tô Tiểu Soái, không muốn bị người làm lỡ thời gian.
- Ai u, tiểu tử lại còn có tính khí, quỵ xuống dập đầu mấy cái, kêu tiếng gia gia rồi lăn đi, nếu không… chết!
Nhìn dáng dấp của Tô Dật, trên lưng vác đao kiếm, niên kỷ không lớn, mấy người này cũng không để vào mắt.
Chỉ là thấy thần sắc của Tô Dật không vui, chuyện này đối với bọn hắn mà nói cũng là một loại khiêu khích, nếu không phải bởi vì có nhiệm vụ trên người, thì đã thu thập tiểu tử này.
- Ta có việc, mặc kệ các ngươi là ai, tốt nhất chớ cản đường, nếu không hậu quả tự chịu!
Tô Dật trầm giọng nói, không muốn dây dưa thời gian, trực tiếp cất bước, muốn phóng qua sáu người này.
- Tiểu tử ngươi muốn chết!
Lại bị một tiểu tử khinh bỉ, trong sáu người, một thanh niên không nhịn được, nhìn Tô Dật cất bước đi đến, bàn chân lấp lóe nguyên khí, thân hình trực tiếp nhảy ra, vung quyền đánh về phía đầu của Tô Dật.
Trên người thanh niên có nguyên khí Hỏa thuộc tính bao trùm nắm tay, khí tức cực kỳ nóng cháy.
Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tu vi Nguyên Chân cảnh, còn là Nguyên Chân cảnh nhị trọng, thiên tư tuyệt đối không tầm thường, đủ để chứng minh là đệ tử tinh anh của một phương thế lực.
Nhưng người này quá không may, gặp phải Tô Dật, còn là lúc Tô Dật không muốn dây dưa thời gian.
Vung tay lên, cũng một quyền đón chào.
- Ầm!
Bốn phía cành khô lá rụng bay lượn, mặt đất run rẩy.
Mắt trần có thể thấy, khí tức nóng bỏng trên nắm tay của thanh niên tán loạn, sau đó cả cánh tay nổ tung.
- Thình thịch!
Thân thể thanh niên bay ra sau, va vào một cây đại thụ che trời, thân thể khắc vào trong thân cây, mềm nhũn, khí tức hoàn toàn tiêu tán.
Tô Dật chưa từng dừng lại, trực tiếp vượt qua năm người còn lại, nghênh ngang rời đi.
Còn dư lại mấy người, chỉ là Nguyên Chân cảnh mà thôi, Tô Dật không có thời gian thu thập, nơi đây càng không bình thường, để Tô Dật càng lo lắng cho Tô Tiểu Soái.
Mấy tức sau, năm người kia mới phục hồi tinh thần lại, từng ánh mắt run rẩy, hô hấp khó khăn, thân thể nhịn không được xụi lơ.
- Quá mạnh mẽ!
Thanh niên Nguyên Chân cảnh ngũ trọng càng sợ, bởi vì hắn rất rõ ràng, coi như là hắn giết Nguyên Chân cảnh nhị trọng, dù ra tay toàn lực, cũng không có biện pháp làm được như vậy.
Nhưng thiếu niên kia chỉ giở tay nhấc chân, ung dung đơn giản, liền trực tiếp đánh chết đồng bạn của hắn.
Không hề nghi ngờ, chỉ có một khả năng, đó chính là thực lực của thiếu niên kia vượt xa hắn.
- Nhìn lầm, tiểu tử này không tầm thường!
Mắt nhìn thiếu niên kia đi xa, mấy người này mới biết được đã nhìn lầm người.
Ở địa phương này, bọn họ là dựa vào tọa kỵ Man Yêu Thú cường đại trong tông môn mới có thể tới, mà thiếu niên kia một mình xuất hiện ở nơi đây, rất rõ ràng, bọn họ nhìn lầm.
- Rống!
Có thú hống rung động sơn lâm, một con mãnh thú thân cao hai trượng, dài chừng mấy trượng, bốn vó đạp đất, làm mặt đất rung động, trong miệng còn ngậm một con đại mãng.
Giờ phút này trên lưng hung thú ngồi một thanh niên, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, áo gấm, dáng dấp không quá tuấn lãng, chẳng qua thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ, cộng thêm khí chất bất phàm, để cho mọi người không dám khinh thường.
Chỉ là tròng mắt khóe của thanh niên này hơi nghiêng, lộ ra vẻ kiệt ngạo, làm người nhìn có chút khó chịu.
- Uông thiếu, ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta có người bị giết!
Khi nhìn thấy thanh niên kia, năm thanh niên cực kỳ vui vẻ.
- Chuyện gì xảy ra!
Ánh mắt thanh niên đảo qua, lập tức nhìn thấy thi thể của đồng môn, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
⚝ ✽ ⚝
- Ù ù...
Tô Dật chạy đi, tốc độ rất nhanh, nhưng không bao lâu, phía sau có âm thanh ù ù lao đến, làm mặt đất rung động.
Cảm giác được động tĩnh sau lưng, Tô Dật dừng bước, xoay người nhìn về phía thân, mặt đất rung động, đại thụ đổ ngã, bụi cây vỡ nát, một con mãnh thú khổng lồ xuất hiện.
Mãnh thú như lang như hổ, toàn thân tràn ngập thanh quang, răng nanh trong vắt, trên trán có vằn vương giống như lão hổ, càng thêm bá đạo hung hãn.
Đây là một con Huyết Lang Vương Hổ Thú, Tô Dật nhận thức, huyết mạch cũng không tệ lắm, tu vi cũng đã đến Yêu Chân cảnh tam trọng.
Ánh mắt của Tô Dật rơi vào thanh niên áo gấm trên người Huyết Lang Vương Hổ Thú.
Khí tức trên người thanh niên kia không tầm thường, đã là Nguyên Chân cảnh thất trọng, thiên tư như vậy, có thể nói rất khó được.
Cho nên Tô Dật có chút động dung, mặc dù nói tuổi của thanh niên thoạt nhìn không nhỏ, nhưng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tu vi tầm Nguyên Chân cảnh lục thất trọng, dựa theo tiêu chuẩn của Thần Kiếm Môn, kia tuyệt đối là đẳng cấp thượng lưu.
Nhìn thanh niên, Tô Dật đối với Hỗn Loạn Vực cũng xem trọng hơn vài phần.
Xem ra Lục Địa Tam Châu Nhất Hải không có nhúng chàm Hỗn Loạn Vực, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Từ tu vi của đối phương đến xem, những đại thế lực trong Hỗn Loạn Vực kia, tuyệt đối là nhân tài đông đúc, có rất nhiều thiên chi kiêu tử, không thể khinh thường, lâu dài xuống dưới, trong Hỗn Loạn Vực cũng sẽ tích lũy vô số cường giả.
- Sưu sưu...
Tô Dật đang đánh giá, từ sau lưng Huyết Lang Vương Hổ Thú, năm thân ảnh trẻ tuổi cũng gấp rút lướt tới, đứng ở bên người Huyết Lang Vương Hổ Thú.
Năm người nhìn Tô Dật, lòng còn có chút kinh sợ, nhưng vì có thanh niên kia, tựa hồ đã có chỗ dựa, vì vậy áp chế kiêng kỵ và sợ hãi trong lòng.
Thanh niên Nguyên Chân cảnh ngũ trọng chỉ Tô Dật nói:
- Uông thiếu, chính là tiểu tử kia giết, chính là tiểu tử kia giết người của chúng ta.
- Giết người Thanh Minh Tông ta, tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?
Thanh niên gọi Uông thiếu nhìn Tô Dật, thản nhiên nói.
Một thiếu niên chưa dứt sữa, hắn còn không để váo mắt, có người nói trong vùng này khả năng có bảo vật, nhưng phụ thân không cho hắn thâm nhập, chỉ bảo hắn ở phụ cận chờ đợi, trong lòng đang phiền muộn không vui, không thể làm gì khác hơn là đi tìm Man Yêu Thú phát tiết, ai biết trở về lại thấy người của mình bị giết, làm sao có thể không giận.