Chương 1080
Niết Long đài hùng tráng quá!
- Thật muốn bước lên đó, đứng trên một tầng, cho dù là tầng thấp nhất cũng được!
- Nơi đó là nơi nhân tài kiệt xuất nhất mới có tư cách đứng!
Trong đám người, mấy trăm cường giả trẻ tuổi ánh mắt sáng rực, ngẩng đầu nhìn Niết Long đài, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khát khao.
Tất cả mọi người đều biết, người có thể bước lên đó, tất phải là cường giả tuyệt đối trong thế hệ trẻ tuổi.
Danh ngạch chỉ có mười, không phải ai cũng có thể chạm vào.
- Thiên kiêu tranh bá chân chính sắp bắt đầu rồi!
Có người trong lòng kích động, miệng lẩm bẩm nói.
Mà ngay khi trong Triệu Linh bí cảnh, Niết Long đài mở ra, trong Cửu Tinh thành ở ngoại giới, trên quảng trường rộng lớn cũng tiếng người ồn ào.
Tất cả mọi người nhìn tình cảnh trên quầng sáng, trong ánh mắt đều lộ vẻ vô cùng ngóng trông.
Liên Minh đại hội tiến hành đến một bước này, mới là thiên kiêu tranh phong chân chính, được mọi người chú ý.
Bọn họ đều muốn nhìn xem, trong Hỗn Loạn Vực đời này, rốt cuộc là ai sẽ trở thành cường giả tuyệt đối.
Rất rõ ràng, trong mấy chục năm tiếp theo, những người đó chắc chắn sẽ trở thành nhân vật bá chủ tuyệt đối trong Hỗn Loạn Vực.
- Vu Cửu U sao lại không tới.
Khi mọi người đang hưng phấn, trên khán đài của Huyết Dương tông, Tất trưởng lão áo xanh đột nhiên nhíu mày.
Từ trên quầng sáng đó, hắn không thân ảnh của Vu Cửu U, điều này khiến cho hắn cảm thấy không ổn.
Bình thường chỉ cần không có tình huống bất ngờ, trước lúc Niết Long đài mở ra, tất cả mọi người đều sẽ hội tụ đến nơi mục tiêu, bởi vì nếu tới quá muộn thì sẽ bỏ lỡ cơ hội rời khỏi bí cảnh.
Mà trừ phi là bỏ mạng, nếu không bình thường sẽ không ai đến muộn cả.
- Tất trưởng lão cứ bình tĩnh, đây vốn chính là đọ sức giữa người trẻ tuổi, bất kể Vu Cửu U gặp phải chuyện gì mà chậm trễ, ngươi cũng không phải sốt ruột.
Lúc này, Đường trưởng lão áo đen của Cửu Tinh cốc ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói.
Tất trưởng lão nghe vậy, sắc mặt lập tức sầm xuống, bởi vì những lời này nghe rất quen tai.
Lúc trước khi đoàn người thiếu môn chủ Hồng Kiếm Thu của Thiên Cương môn bị Tô Dật giết chết, Tất trưởng lão cũng nói như vậy với Ô trưởng lão.
Hắn lúc đó đúng là mang tâm thái chế giễu, không ngờ lúc này lại bị người ta đốp lại.
- Dẫn người tới ngoài bí cảnh, ngay lập tức tìm hiểu tin tức, sau đó bẩm báo cho ta.
Tất trưởng lão sức mặt âm trầm, phân phó một người ở bên cạnh, người này lập tức đứng dậy rời đi.
Tất trưởng lão cũng mặc kệ người khác có chê cười hay không, Vu Cửu U chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Huyết Dương tông, nếu ở trong bí cảnh xuất hiện bất ngờ, hắn cũng không biết phải ăn nói thế nào với chưởng môn.
Cho nên việc này hắn phải điều tra rõ.
Chung quanh có người thấy vậy, đều cười khẽ một tiếng, có ý vui sướng khi người khác gặp họa, đệ tử trọng yếu của bọn họ đều an toàn tới Niết Long đài.
Nếu Vu Cửu U đó thật sự bỏ mạng trong bí cảnh, như vậy Huyết Dương tông khẳng định sẽ trở thành một trò cười.
Người mạnh nhất của thế lực nhất lưu, không ngờ cũng không thể sống sót đi ra, chỉ có thể trở thành trò cười.
- Chuẩn bị lên Niết Long đài!
Trong Triệu Linh bí cảnh, khi động tĩnh cực lớn trên Niết Long đài không còn, đám người cũng theo đó mà sôi trào.
Rất nhanh liền nhìn thấy trong tam đại thế lực nhất lưu, có người đạp không bay về phía Niết Long đài.
- Năm người Sư Tố Tố, Tần Vũ Sinh, Kinh Kỳ Nhiên, Tào Vân Phi, Phù Động Huyền tuyệt đối có thể chiếm một tầng. Điều mà họ chú ý nhất chính là xếp hạng của mình!
Nhìn từng đạo thân ảnh bay lên không, có người ánh mắt chớp động, nỉ non nói.
Trên thực tế không chỉ là năm người này, thế lực nhất lưu còn có rất nhiều đệ tử cũng đồng loạt hành động.
Với thực lực của bọn họ, tranh đoạt mấy tầng bên trên của Niết Long đài là không có hy vọng, nhưng mấy tầng phía dưới thì có thể.
Dù sao không ít người trong bọn họ, so với đệ tử mạnh nhất của thế lực nhị lưu thì cũng ngang ngửa!
- Nghe nói Liên Minh đại hội trước kia, Niết Long đài này từng bị tam đại thế lực nhất lưu thống trị, thế lực nhị lưu thì không có một ai có thể đứng tới cuối cùng. Về phần thế lực tam lưu, đến giờ hình như vẫn chưa có ai có thể thành công.
Lâm Đông Hạo đứng bên cạnh Tô Dật, khẽ khàng nói.
- Thực lực của thế lực nhất lưu quá mạnh mẽ, đây cũng là kết quả rất bình thường.
Tô Dật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
- Người của thế lực nhị lưu rất nhanh cũng sẽ thử lên đài!
Lâm Đông Hạo lại mở miệng nói:
- Nếu thực lực của ta đủ, có thể chiếm một tầng Niết Long đài, đến lúc đó, cũng có thể khiến đệ tử của Lục Hợp tông ta đạt được một phen cơ duyên cực lớn.
Trong lúc hắn nói, có vẻ khát khao rất lớn, nhưng phần lớn vẫn là thở dài.
Đệ tử của thế lực tam lưu đi đến đây, trên cơ bản đều chỉ có nước làm người xem.
- Niết Long đài có thể dẫn người đi lên không?
Tô Dật nghi hoặc hỏi.
Nghe ý tứ của Lâm Đông Hạo, dường như người đứng cuối cùng còn có thể dẫn người khác đi lên cùng.
Đối với điểm này, Tô Dật hoàn toàn không hiểu.
- Có thể.
Lâm Đông Hạo gật đầu khẳng định:
- Mỗi một tầng của Niết Long đài, đều có thể dẫn người lên, tầng thứ nhất có thể dẫn một người, tầng thứ hai có thể dẫn hai người, cho tới tầng thứ mười cao nhất, có thể dẫn mười người! Đây là liên minh cho phép, quy tắc trên Niết Long đài đến lúc đó cũng sẽ phát sinh một số biến hóa, lực lượng chủ yếu sẽ tác dụng lên trên người người chủ yếu, bất kể là áp lực hay là lợi ích.
Ngoài ra, những người khác sau khi đi lên, cũng có thể mượn cái này để đạt được một bộ phận cơ duyên nhỏ. Nhưng dù chỉ là một bộ phận nhỏ này, đối với đại đa số người tu vi từ Nguyên Chân cảnh thất bát trọng trở xuống mà nói thì cũng đủ khủng bố rồi!
- Lâm huynh nói không sai, chỉ tiếc thực lực của chúng ta không đủ, nếu không, cũng nhất định phải đi lên tranh một chuyến. Điều này đối với mấy chục năm kế tiếp của tông môn mà nói, có thể mang đến lợi ích cực lớn!
Ở bên cạnh, Du Văn Huyền cũng tiếp chuyện, đồng thời khóe miệng còn mang theo nụ cười khổ.
Đám người bọn họ ở trong thế lực tam lưu thì đích xác là cường hãn, nhưng nếu dám lên Niết Long đài, vậy thì chẳng khác nào là tự ngược.
Không nói tới những người khác sẽ xuất thủ, ngay cả lực lượng áp chế của bản thân Niết Long đài, cũng đủ khiến họ khốn khổ rồi!
- Thì ra là thế!
Tô Dật gật đầu, giờ mới biết là còn có loại quy tắc này.
Hắn có thể nhìn ra được, bất kể là Du Văn Huyền hay là Lâm Đông Hạo, đích xác đều vô cùng hy vọng có thể giành được một danh ngạch.
Một là chính bọn họ có thể đạt được lợi ích khó có thể tưởng tượng.
Thứ hai, nếu có thể mang theo mấy đồng môn cùng lên đài, như vậy cũng có thể tạo ra thêm nhiều cường giả hơn cho tông môn.
Đương nhiên bọn họ biết rằng, đây chỉ là tưởng tượng của một phía mà thôi.
Tất cả những điều này, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể giành lấy được!
- Nếu ta lấy được tầng thứ nhất của Niết Long đài, chẳng phải là có thể có mười danh ngạch sao?
Đột nhiên, hai mắt Tô Dật sáng rực, thì thầm trong miệng nói.
- Một danh ngạch sẽ bán ra với giá vài ba vạn nguyên thạch nhị tinh, mười danh ngạch chính là vài ba chục vạn, tương đương với vài ba ngàn vạn nguyên thạch nhất tinh, cách trả hết nợ cũng lại càng gần thêm một bước!
Tô Dật hai mắt sáng rực, không ngừng lẩm bẩm, còn bấm đốt ngón tay, càng tính càng hưng phấn.
Mười ức nguyên thạch nợ Linh Bảo các, hiện giờ mới trả được số lẻ.
Mắt thấy cách thời gian một năm không còn nhiều, Tô Dật vẫn luôn rất đau đầu.
Nếu thật sự có thể đi lên tầng thứ nhất của Niết Long đài, sẽ đem danh ngạch ra bán.
Tô Dật chỉ nghĩ một chút thôi mà trong lòng đã vui như nở hoa rồi.
- Tô Dật, ngươi cười ngây ngô cái gì thế?
Đột nhiên, Quý Hàm Nặc vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
Nàng ta nhìn ngây ngốc si ngốc của Tô Dật, thỉnh thoảng lại liếm môi, nuốt nước miếng, cảm thấy rất kỳ quái.
- Ặc. Không có gì!
Tô Dật vội vàng ngậm miệng, xấu hổ trả lời.
- Tên bại hoại ngươi, có phải lại nghĩ tới chuyện kỳ quái gì không?
Quý Hàm Nặc đột nhiên đỏ mặt, nhân lúc không ai chú ý, tay thò đến bên hông Tô Dật, đột nhiên nhéo hắn một cái.
- Ái.
Tô Dật hét thảm, nhảy lên thật cao, giống như bị lửa đốt mông vậy.
- Đó là Tô Dật, hắn làm sao thế?
- Có bệnh gì mà gào mồm lên thế.
- Khà khà, chỉ sợ là là muốn kiếm tìm cảm giác tồn tại.
- Cũng đúng, ở trước mặt những thiên kiêu của thế lực nhất lưu, nhị lưu, hắn không hề được người ta chú ý giống như lúc trước!
Tiếng thét chói tai của Tô Dật dẫn tới sự chú ýcủa các đệ tử thế lực lớn khác chung quanh, bọn họ đang tràn đầy kích động nhìn Niết Long đài, nhìn đám người Sư Tố Tố bắt đầu trèo lên, đột nhiên bị một tiếng hét khiến cho giật mình.
- Tô Dật huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Đám người Du Văn Huyền, Lâm Băng Dao, Trần Xử An quay sang, lực xuyên thấu của tiếng kêu vừa rồi quá mạnh mẽ, khiến cho họ đau nhói tai.
- Không… Không sao cả...
Tô Dật cười xấu hổ, mặt đau tới vặn vẹo.
Trong lòng hắn đồng thời cũng cảm thấy rất vô tội, mình tính toán đang vui sướng, sao lại bị Quý Hàm Nặc cô nương đánh lén?
Còn gì nữa, nha đầu này bình thường không phải luôn rất ôn nhu ư, hôm nay sao lại ra tay nặng thế!
Tô Dật thầm nghĩ, nếu không phải bởi vì chuyện trải qua trong bí cảnh, mình lúc này khẳng định sẽ trở mặt với nàng ta.
- Sắc mặt ngươi sao khó coi thế, có việc gì muốn nói với chúng ta à!
Đám người Du Văn Huyền nhìn hắn với vẻ cổ quái, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.
- Hừ, người xấu!
Quý Hàm Nặc nhẹ nhàng gắt một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn Tô Dật nữa.
Vừa rồi nàng ta nghĩ tới bộ dạng sau khi ra khỏi Kỳ Môn Huyễn Hồn giới thì nuốt nước miếng ừng ực trong sơn động của Tô Dật, hiện tại lại liếm môi nuốt nước miếng, tuyệt đối không phải là nghĩ chuyện tốt đẹp gì!
- Ta... oan uổng mà!
Tô Dật khóc không ra nước mắt, nhưng việc này bảo hắn làm sao mà giải thích được, chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên.
Lặng lẽ xoa xoa hông, Tô Dật nhe răng nhếch miệng.
- Danh ngạch này xem ra không thể bán được rồi.
Tô Dật đột nhiên lắc đầu, hắn có lòng tin chiếm được tầng cao nhất của Niết Long đài, nhưng mười danh ngạch này chắc không bán được.
Dù sao tới được đây đều là đệ tử trẻ tuổi, rất ít có người có thể thể lấy ra được nhiều nguyên thạch như vậy, bọn họ chắc không thể chi phối nhiều tài nguyên như vậy.
Tô Dật muốn bán rẻ một chút, nhưng như vậy thì lại không mang nhiều ý nghĩa.
So với như vậy, chẳng thà lấy mười danh ngạch ra để làm nhân tình, khiến Huyền Kiếm môn, Lục Hợp tông còn có đám người Trần Xử An cũng đạt được một phen cơ duyên.