Chương 1125
Bất kể là người của Huyền Kiếm môn và Lục Hợp tông, đều chú ý tới một sự kiện, đó chính là Tô Dật nói, Thiên Cương môn phải ăn một vố đau, đội mưa mà về?
Điều này khiến cho mọi người cảm thấy kinh dị, Quý Thiên Phục lại không dằn lòng được, hỏi:
- Đang muốn ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi lúc trước rốt cuộc là làm thế nào để ứng đối với Thiên Cương môn?
Hắn ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Dật, rất muốn biết tình huống cụ thể.
Bởi vì trong nhận thức của bọn họ, bằng vào mấy vị cường giả Hoàng cấp của Bá Vương tông, căn bản không thể chống đỡ được thế lực nhị lưu Thiên Cương môn tập sát!
Chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn, lực lượng Thiên Cương môn điều động được chính là tới mấy chục Nguyên Hoàng cảnh, ngoài ra còn có người của Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông!
Tô Dật nghe vậy liền bật cười, nói lại chuyện bố trí Kỳ Môn Huyễn Hồn giới với bọn họ, cũng đại khái kể lại chuyện đã xảy ra.
Những điều này ngay cả cho của Thiên Cương môn đều đã biết, khẳng định là không giấu được ngoại giới, Tô Dật không cần thiết phải giấu diếm hai tông này.
- Kỳ Môn Huyễn Hồn giới! Các ngươi không ngờ bố trí ra Kỳ Môn Huyễn Hồn giới!
Vừa nghe thấy Tô Dật nói vậy, đám người Quý Thiên Phục, Lâm Chấn Dương, Cát Minh đều trợn to mắt, khiếp sợ đến cực điểm!
- Mười sáu cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thiên Cương môn đều bị giết chết!
- Hồng Cường Long nửa bước Nguyên Tông cảnh cũng trọng thương!
- Ba tông môn thế tới rào rạt, khi rời đi lại kinh hoàng như chó nhà có tang!
Kết quả này khiến cho người của hai tông hoảng sợ đến cực điểm, bọn họ chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi!
Nếu không phải chính tai nghe thấy Tô Dật nói ra, bọn họ bất kể là như thế nào cũng sẽ không tin!
Việc này quá đáng sợ, một khi được truyền ra ở Hỗn Loạn vực, chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng to ngập trời!
Mắt thấy vẻ mặt kinh hãi của những người này, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện nhìn nhau cười, trong lòng cảm thấy tự hào và ngạo nghễ.
Bất tri bất giác, Bá Vương tông đã từ vị trí nhỏ yếu lúc ban đầu, đối mặt với Kim Đao tông, Thất Tinh Kiếm tông cũng phải bỏ chạy trối chết, dần dần bắt đầu gõ nhịp với thế lực nhị lưu cường đại, đồng thời sau khi giao phong đều khiến đối thủ tổn thất mà về!
Chuyển biến vô hình này dường như khiến người ta nghĩ lại vẫn có chút trở tay không kịp!
- Vậy Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông.
Một lúc sau, Quý Thiên Phục cố nén sự khiếp sợ trong lòng, lại hỏi.
- À.
Tô Dật cười khẽ, mở miệng nói:
- Hai tông này một lòng muốn giết ta, năm lần bảy lượt ra tay với ta! Tông môn như vậy, tuyệt đối không thể để bọn họ tiếp tục tồn tồn tại.
Khi hắn nói, sát khí trên người tỏa ra, giống như hỏa diễm hừng hực!
Bên cạnh, Thanh Hoàng thản nhiên tiếp nhận đề tài, bổ sung một câu:
- Cho nên từ nay về sau, Hỗn Loạn vực không còn Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông nữa! Tất cả cường giả từ Nguyên Hư cảnh trở lên của họ đã chết hết rồi.
Đám người Huyền Kiếm môn và Kim Đao tông Quý Thiên Phục, Lâm Chấn Dương, Phùng Khải Tông đều nói không ra lời.
Lúc này, trong lòng bọn họ không thể bình tĩnh.
Hai thế lực tam lưu Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông, cường giả từ Nguyên Hư cảnh trở lên toàn bộ chết hết!
Cái này cần thực lực cường đại tới mức nào mới có thể làm được!
Ít nhất, đối với Huyền Kiếm môn và Lục Hợp tông mà nói, cho dù là hai bên liên hợp, muốn tiêu diệt Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông, bản thân cũng sẽ phải tổn thất cực lớn!
Nếu tính như vậy, thực lực của Bá Vương tông hiện giờ đã đến một mức khủng bố!
- Tông chủ!
Khi Tô Dật đang nói chuyện với mấy người, Ông Chính Quyền rụt rè ghé tới, có chút gấp gáp nhìn Tô Dật.
- Làm sao vậy?
Tô Dật tò mò hỏi.
- Tông chủ, xin hãy sang một bên để nói chuyện!
Ông Chính Quyền dáng vẻ thần bí, không ngừng chớp mắt với Tô Dật.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Tô Dật càng thêm nghi hoặc, không biết lão nhân gầy gò này muốn làm trò quỷ gì.
Hai người đi đến một bên, Ông Chính Quyền hạ thấp giọng nói với Tô Dật:
- Tông chủ, chúng ta mau hành động thôi, Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông bị diệt, nhưng dưới tay bọn họ vẫn còn có thành trì. Nơi đó, có sản nghiệp và sinh kế của bản thân hai tông, giá trị cực lớn. Nếu chúng ta không nhanh tới tiếp nhận, khẳng định sẽ bị người ta cướp mất, tổn thất sẽ rất lớn.
Ông Chính Quyền cố gắng để bản thân không gấp gáp, nhưng một khi là chuyện có liên quan tới tiền tài, lão giả này liền không thể không kích động.
- Đúng là như vậy!
Tô Dật nhướn mày, cũng lấy lại tinh thần.
Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông, ở trong Hỗn Loạn vực cũng thuộc về thế lực lớn, dưới trướng đều có vài toà thành trì.
Ví dụ như Kiếm Tinh thành đó, chính là một trong những thành trì dưới trướng Thất Tinh Kiếm tông, là nơi tụ tập giao dịch của vô số tán tu.
Đồng thời, bản thân Thất Tinh Kiếm tông cũng có đại lượng sản nghiệp và sinh ý ở Kiếm Tinh thành.
Thu nhập của một tông môn bình thường đều đến từ những phương diện này.
Cho nên, nếu Bá Vương tông có thể nắm trong tay mấy tòa thành trì của hai thế lực này, đối với bọn họ sau này mà nói, có thể cung cấp tài nguyên cuồn cuộn không ngừng!
- Vậy mau xuất phát thôi, chiếm tất cả thành trì!
Tô Dật lập tức cũng có chút nóng lòng, hắn sao lại không rõ ý tứ của Ông Chính Quyền.
Chỉ cần tin tức Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông bị tiêu diệt truyền tới thành trì này, người cầm quyền trong đó tất nhiên sẽ vơ vét tất cả lợi ích, chỉ để lại một cái xác không.
Nếu để chuyện này xảy ra, vậy tổn thất sẽ rất lớn, Tô Dật nghĩ thôi cũng cảm thấy đau lòng!
- Nhưng...
Nhưng mà một giây tiếp theo, Tô Dật lại nhíu chặt mày, vẻ mặt buồn rầu.
Hắn là muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để xuất kích, ở các phương diện vẫn chưa có phản ứng triệt để, chiếm lấy mấy tòa thành trì.
Nhưng vấn đề là...
Bá Vương tông hiện giờ chỉ có vài ba con mèo nhỏ mèo lớn, tổng cộng lại mới được hơn một trăm người, sao có thể chiếm được mấy tòa thành trì? Sao có thể chiếm lĩnh nhiều sản nghiệp như vậy? Làm sao chấn nhiếp được những tán tu đó?
Không sai, mấy Thú Hoàng có thể điều động đại lượng man yêu thú, nhưng không thể để man yêu thú đi trấn thủ thành trì được, như vậy không biết sẽ có bao nhiêu tán tu và người của thế lực nhỏ hoảng sợ bỏ chạy, sau này sinh ý không làm được thì chiếm thành trì có tác dụng rắm gì?
- Trước kia sao lại không nghĩ tới vấn đề này nhỉ?
Tô Dật xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu có chút đau đau.
Vấn đề nhân thủ không đủ của Bá Vương tông lập tức lại được phóng đại vô số lần.
- Tông chủ, không thể chậm trễ nữa, tổn thất đều là nguyên thạch đó!
Ông Chính Quyền vô cùng đau lòng, vừa nghĩ tới những nguyên thạch tổn thất, hắn chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Nhưng hắn cũng biết tình huống của Bá Vương tông, loại chuyện nhân thủ này trong nhất thời cũng không có biện pháp giải quyết.
- Hiện tại chỉ có một biện pháp!
Sau một thoáng, vẻ mặt Tô Dật nghiêm lại, trầm giọng nói.
- Biện pháp gì?
Mắt Ông Chính Quyền sáng lên.
Tô Dật không giải thích nhiều, chỉ xoay người bay đi, lại đi đến trước mặt người của Huyền Kiếm môn và Lục Hợp tông.
Ông Chính Quyền nghi hoặc, nhưng lần này hắn cũng lớn gan đi theo, bởi vì hắn thật sự muốn biết tông chủ rốt cuộc nghĩ ra biện pháp gì.
- Quý chưởng môn, Lâm tông chủ!
Tô Dật nhìn về phía Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương, nói:
- Ta muốn bàn một vụ làm ăn với hai vị, không biết các ngươi có hứng thú không?
Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương đều ngẩn ra, bọn họ vẫn chưa hồi thần từ trong chấn động tiếp đó, lúc này lại nghe thấy Tô Dật nói muốn tìm bọn họ làm ăn.
Cự ly chuyển biến trước sau này hơi lớn, khiến hai người trong nhất thời không hiểu ra sao.
Có điều, bọn họ vẫn theo bản năng hỏi:
- Sinh ý gì?
Tô Dật trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói:
- Hiện giờ Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao tông đã bị diệt, nhưng dưới tay bọn họ còn có mấy tòa thành trì, bên trong có không ít sinh ý và sản nghiệp, cần người đi tiếp nhận. Nhưng Bá Vương tông ta hiện giờ không đủ nhân thủ, cho nên hy vọng hai vị có thể phái người chiếm đóng. Thời gian không thể kéo dài quá lâu, nếu không một khi bị người vét hết lợi ích trong đó đi, vậy sẽ là tổn thất rất lớn.
Tô Dật không giấu diếm ý nghĩ của chính mình, trực tiếp nói ra ý tưởng trong lòng.
Đây là sự thật, mình cho dù là che che giấu giấu, mà ánh mắt của hai người ở trước mặt cũng rất dễ dàng nhìn ra được.
Vừa nói tới chính sự, hai người Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương cũng rất nhanh trở nên nghiêm túc, áp chế toàn bộ cảm xúc lúc trước.
- Vậy... Ngươi có yêu cầu gì?
Lâm Chấn Dương nhìn Tô Dật hỏi.
Quý Thiên Phục cũng nhìn thiếu niên trước mặt, hắn cũng biết tên này không phải là người rộng rãi, không thể vô duyên vô cớ tặng không cho bọn họ mấy tòa thành trì, tiểu tử này nhất định sẽ có yêu cầu.
- Rất đơn giản! Ta muốn hai vị giúp ta chiếm tất cả thành trì, đợi tới khi Bá Vương tông đủ nhân thủ sẽ tới tiếp nhận. Trong lúc này, tất cả lợi ích chúng ta chia đều. Hơn nữa đợi tới ngày Bá Vương tông có năng lực tiếp nhận, vẫn sẽ để lại cho các ngươi kinh doanh them hai tòa thành trì trong vòng mười năm, trong mười năm này ta không lấy một xu!
Tô Dật nhìn hai người, nói.
Mà nghe hắn nói xong, Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương đều lâm vào trầm mặc, trong lòng đều cân nhắc gì đó.
Sau lưng Tô Dật, Ông Chính Quyền lại cúi đầu, không ngừng bấm đốt ngón tay, cau mày.
- Mười năm không được, ít nhất năm mươi năm!
Sau một thoáng, Quý Thiên Phục đột nhiên lên tiếng nói:
- Sau năm mươi năm, tất cả sản nghiệp trong tòa thành trì đó sẽ được giao nguyên vẹn cho Bá Vương tông!
Hắn ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Dật, trong lòng theo bản năng muốn ra giá với tiểu tử này.
Lần trước ở Cửu Tinh thành, sau khi đổi lấy hai mươi danh ngạch trong tay tiểu tử này, Quý Thiên Phục ở ngoài cửa đã nghe thấy hưng phấn hô khẽ: Phát tài rồi phát tài rồi!
Cho nên, giá tiểu tử này báo ra, so với suy nghĩ trong lòng hắn tuyệt đối sẽ có rất nhiều dư địa.
- Quý chưởng môn.
Ở bên cạnh, Lâm Chấn Dương muốn nói gì đó.
Hắn cảm thấy Quý Thiên Phục không khỏi quá tham lam, một phát đòi luôn quyền năm năm mươi.
Trên thực tế, doanh thu mười năm của một tòa thành trì đã vô cùng khả quan rồi, mà họ còn không phải bỏ quá nhiều sức, chỉ là thay Bá Vương tông chiếm mấy tòa thành trì một đoạn thời gian mà thôi, huống chi trong thời gian này còn được chia một nửa tiền lời.
Chuyện tốt thế này bình thường hắn cũng không dám nghĩ tới, lúc này Tô Dật đề xuất, Lâm Chấn Dương chỉ cảm thấy vụ làm ăn này vô cùng có lời.
Chỉ có điều, hắn vừa lên tiếng đã bị Tô Dật cắt ngang:
- Quý chưởng môn, ngươi cũng hơi ác đấy, ta nhiều nhất chỉ cho thêm mười năm tổng cộng hai mươi năm, không thể thêm được nữa, bằng không thì thôi không làm ăn nữa.
Tô Dật xòe tay, bất đắc dĩ nói.