← Quay lại trang sách

Chương 1170

Theo sát khí của Tô Dật được phóng thích, năm người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, Phệ Linh Hoàng, Tô Tiểu Soái đều chuẩn bị xuất thủ!

Đây là năm Thú Hoàng cường đại, đều đáng sợ vô cùng!

- Chủ nhân, việc này cứ giao cho chúng ta xử lý!

Thanh Hoàng ánh mắt thâm trầm, nhẹ nhàng nói.

Thân hình hắn giống như một tia chớp, trực tiếp lao vào trong Thanh Minh sơn mạch ở phía dưới!

Một mảng thanh sắc quang mang quét ra, bao trùm toàn bộ thân ảnh của mấy chục đệ tử Thanh Minh tông vào trong!

- A.

Một loạtt những tiếng hét thảm vang lên, mấy chục người liền biến thành bột mịn trong chớp mắt!

- Giết!

Ba người Dương Minh, Dương Minh, Phệ Linh Hoàng cũng từ trên cao lao xuống, giống như mấy tử thần hàng lâm, điên cuồng gặt hái sinh mệnh!

- Chạy mau!

Rất nhiều đệ tử của Thanh Minh tông lúc này mới có phản ứng!

Mười bảy vị Nguyên Hoàng cảnh của Ngọc Đỉnh tông, Thanh Minh tông đã bị đánh chết, chuyện xảy ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khiến một đám đệ tử đều ngây đơ tại chỗ.

Bọn họ chưa từng tưởng tượng được kết quả như vậy, không ai tin Bá Vương tông lại cường đại đến vậy!

Nhưng mà lúc này mới nghĩ tới chạy trốn, thì đã muộn rồi!

Thân ảnh của bốn vị Thú Hoàng hóa thành bốn đạo gió xoáy, tung hoành trong núi rừng, đi qua đâu là huyết vụ tràn ngập, tay chân cụt văng khắp nơi!

Trên những ngọn núi nhỏ đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thê diễm, khí tức tử vong bao phủ cả Thanh Minh sơn mạch.

- Lão đại, ngươi không sao chứ?

Trên trời, Tô Tiểu Soái giương mắt nhìn Tô Dật, lên tiếng hỏi.

- Tiêu hao hơi nhiều, không sao cả!

Tô Dật nhấp một ngụm linh dịch, thở hắt ra một hơi rồi nói.

Kịch chiến vừa rồi, hắn dù sao tu vi vẫn còn thấp, dưới tình huống bình thường căn bản không thể là đối thủ của cường giả Nguyên Hoàng cảnh, huống chi còn là ba vị Nguyên Hoàng cảnh liên thủ tập sát!

Nếu không phải có kim cương chi thể, Tô Dật biết mình cho dù có mười cái mạng, sợ là lúc này cũng chết sạch rồi!

Quan trọng nhất là, Yêu Thần Chiến Khải trên người đã hóa giải được tuyệt đại đa số lực lượng!

Cho nên lúc này sắc mặt lúc này có chút tái nhợt, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải cơ hồ đã tiêu hao hết!

- Lão đại ngươi không sao là tốt rồi, ta đi giết những người này cho đỡ buồn.

Tô Tiểu Soái gật đầu, sau đó hai cánh chấn động, cũng nhảy vào trong sơn mạch phía dưới.

Đại chiến lúc trước, khiến rất nhiều đệ tử của Thanh Minh tông đều rời xa trung tâm chiến trường, cho nên lúc này đám người phân bố cực kỳ rải rác.

Tô Tiểu Soái hoành không giết ra, ánh mắt chớp động, tìm từng tồn tại tu vi cường đại!

Trong Thanh Minh tông còn có không ít cường giả Nguyên Hư cảnh, Nguyên Chân cảnh, nhưng Tô Tiểu Soái tuyệt đối sẽ không để mặc cho họ đào tẩu!

Năng lượng đáng sợ xao động trong sơn mạch, đi qua đâu là bẻ gãy nghiền nát đến đó!

Khí tức hủy diệt tàn sát bừa bãi, phượng hoàng chân hỏa của Tô Tiểu Soái đốt cháy hư không, cũng không biết có bao nhiêu đệ tử Thanh Minh tông phải chết oan chết uổng!

Tô Dật không gia nhập đồ sát, hắn hạ xuống, ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu nhắm mắt điều tức, khôi phục nguyên khí đã tiêu hao.

Mà năm Thú Hoàng giống như hổ vào đàn dê, tiến hành tàn sát tùy ý!

Sau nửa canh giờ, tiếng hét hoảng sợ từ từ lắng dần, càng lúc càng càng ít, giết chóc đã tiến vào kết thúc.

- Chủ nhân!

Thanh Hoàng về tới bên cạnh Tô Dật, gọi.

- Phù.

Tô Dật thở ra một ngụm trọc khí, mở mắt hỏi:

- Giết sạch rồi chứ?

- Chưa!

Thanh Hoàng lắc đầu, nói:

- Đệ tử của Thanh Minh tông quá nhiều, có một số người nhìn ra thời cơ, không biết đã trốn đi đâu rồi. Muốn chém tận giết tuyệt phải tìm kiếm kỹ càng. Có điều không ai trốn xa được cả, chắc vẫn ở gần đây thôi.

Tô Dật nghe vậy liền gật đầu, đám người Thanh Hoàng tuy mạnh, nhưng nhân thủ dù sao cũng hữu hạn, có thể giết chết đại bộ phận người của Thanh Minh tông, nhưng không thể không bỏ sót một ai.

Đột nhiên, khi Thanh Hoàng đang nói chuyện với Tô Dật, phương xa có những tiếng thú gầm khủng bố truyền đến.

- Gừ.

- Gừ.

Những tiếng gầm này xuất phát từ những loại thú khác nhau, chấn động hư không.

Nghe thấy thanh âm này, khóe miệng Tô Dật không khỏi nở nụ cười lạnh lẽo.

- Đại quân man yêu thú đã đến rồi, tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm, đệ tử Thanh Minh tông, một người sống cũng không lưu lại.

Giọng hắn lạnh như băng, gằn từng tiếng, ngữ khí bình tĩnh tới đáng sợ.

- Vâng, chủ nhân!

Thanh Hoàng nghiêm túc đáp lại, từ trong giọng nói của Tô Dật, hắn nghe ra được chủ nhân đã thực sự nổi sát ý rồi, thề phải giết sạch người của Thanh Minh tông!

Đây chính là bởi vì bọn họ đã thương tổn tới Quý Hàm Nặc, còn bởi vì có rất nhiều người từng nhìn thấy quang đoàn của không gian thần bí.

Thanh Hoàng lướt đi, chỉ chốc lát sau, trong sơn mạch xa xa, đại quân man yêu thú vô tận tung hoành, khói bụi đầy trời!

Dưới sự chỉ dẫn của Thanh Hoàng, từng con man yêu thú cường đại lao vào trong Thanh Minh sơn mạch, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm người sống.

Tô Dật lẳng lặng này tất cả, lãnh ý trong lòng chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm mấy phần.

Quý Hàm Nặc hiện giờ sinh tử khó lường, cho dù có Tham gia xuất thủ, hy vọng sống lại cũng vô cùng nhỏ.

Trong lòng hắn tràn ngập sát khí, còn có một tia ảo não, nếu không phải vì muốn đi xem tình huống của mình, Quý Hàm Nặc cũng sẽ không xảy ra chuyện.

- Ngọc Đỉnh tông.

..

Ngay sau đó, trong mắt Tô Dật lại nổi lên gợn sóng!

Ngọc Đỉnh tông, tông môn nhị lưu của Hỗn Loạn vực này, nếu không phải bởi vì bọn họ, Thanh Minh tông hiện giờ sao dám kiêu ngạo như vậy.

Cho dù là đối phó Huyền Kiếm môn, bọn họ cũng sẽ không có lá gan đó.

Tất cả những điều này có lẽ đều là Ngọc Đỉnh tông ở sau lưng khống chế sai khiến, mục đích vẫn là để đối phó Bá Vương tông bọn họ, muốn đoạt được mỏ!

- Thế lực nhị lưu thì làm sao, một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi cũng biến mất khỏi cõi đời này!

Tô Dật nắm chặt song quyền, miệng lẩm bẩm nói.

Ngọc Đỉnh tông cũng cần tiêu diệt, nếu không sẽ là một mối họa cực lớn.

Thực lực của bọn họ hoàn toàn không kém gì Thiên Cương môn, đây là kiêng kị lớn nhất hiện giờ của Tô Dật!

- Lão đại!

Lúc này, Tô Tiểu Soái từ xa bay tới, dừng ở bên cạnh Tô Dật.

Mà theo Tô Tiểu Soái đến, còn có Viêm Dực Ma Hổ.

Lúc trước vì đi đường, Tô Dật bảo Viêm Dực Ma Hổ ở giữa đường chờ đại quân man yêu thú, cho nên mới vừa tới không lâu, lúc này đã trải qua một phen tìm kiếm, tìm ra mấy tên đệ tử Thanh Minh tông, đánh chết toàn bộ!

- Chủ nhân, ta ở trong một sơn động kín phát hiện tiểu tử này!

Dưới hổ trảo của Viêm Dực Ma Hổ mang theo một đạo thân ảnh, lập tức ném tới trước mặt Tô Dật.

Tô Dật phóng mắt nhìn, thân ảnh ấy chính là một thanh niên, tướng mạo anh tuấn, quần áo bất phàm!

Nhưng mà lúc này, thanh niên này bộ dạng sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng, sắc mặt hốt hoảng, thân dưới ướt nhép, có mùi hôi bốc ra.

- Lục Chuyết!

Tô Dật nhíu mày, hắn đương nhiên nhận ra thanh niên này.

Lúc trước khi ở trong Triệu Linh bí cảnh tranh đoạt Trăn Mộc Quỳnh Tương, Vô Nhai cung Thượng Vương Trần và Tử Ảnh lâu Thủy Nguyệt Thiền đều muốn mời mình liên thủ, đối phó Viêm Dực Ma Hổ, nhưng Lục Chuyết này lại lên tiếng phản đối.

Giữa Tô Dật và hắn vốn không có quá nhiều ân oán, nhưng cũng biết, đối phương là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngọc Đỉnh tông.

Hơi quan sát một chút, Lục Chuyết hiện giờ không ngờ đã bước vào Nguyên Hư cảnh, mấy tháng thời gian ngắn ngủi trôi qua, tiến bộ như vậy thật sự vô cùng đáng sợ!

Đáng tiếc, hắn hôm nay vẫn lọt vào tay Tô Dật.

- Ta hỏi gì, ngươi đáp nấy, nếu không, ta không ngại sẽ khiến ngươi phải chết rất khó coi.

Tô Dật bình tĩnh nhìn Lục Chuyết, lạnh lùng nói.

- Ta... Ta... Ta không biết gì cả.

Lục Chuyết mang theo vẻ nức nở, trên mặt nước mũi nước mắt tèm lem, bộ dạng thê thảm không nói nên lời.

- Không biết phải không?

Tô Tiểu Soái lập tức hừ lạnh một tiếng, một cánh giống như đao chém ra, giết ra một đạo cương nhận!

- Xoẹt!

Một cánh tay của Lục Chuyết bị cương nhận này chặt đứt, mau tươi phun ra.

- A.

Lục Chuyết hét thảm không thôi, đau đớn xâm nhập thần kinh, vội vàng nói:

- Đừng... Đừng giết ta... Ngươi muốn biết gì... Ta sẽ nói hết với ngươi.

- Người của Ngọc Đỉnh tông các ngươi vì sao xuất hiện ở Thanh Minh tông này?

Tô Dật trực tiếp hỏi.

- Thanh Minh tông... Khương Trạch Khôn biết đã đắc tội với Bá Vương tông. Bá Vương tông quá mạnh mẽ. Hắn sợ hãi, cho nên nhờ Ngọc Đỉnh tông giúp đỡ

Dưới cơn đau, Lục Chuyết nói năng có chút lộn xộn, nhưng mấy người Tô Dật lại đều nghe rõ.

Đại thể chính là Thanh Minh tông và Huyền Kiếm môn hận cũ chưa hết, mà Bá Vương tông lại có giao hảo với Huyền Kiếm môn, cho nên Khương Trạch Khôn đã nhận ra nguy cơ cực lớn.

Chỉ cần Huyền Kiếm môn có thời gian rảnh, nhất định sẽ xuống tay với bọn họ!

Ngoài ra, Khương Trạch Khôn chắc cũng nghe thấy phong thanh gì đó, biết Ngọc Đỉnh tông muốn cướp lấy tài nguyên của Bá Vương tông, cho nên chủ động tới tìm Ngọc Đỉnh tông xin trợ giúp.

Đối với Ngọc Đỉnh tông mà nói, căn bản không quá để Bá Vương tông vào mắt, nhưng nếu có thể thu phục được một thế lực tam lưu, cũng là chuyện thuận tay mà làm, không nói đến sẽ có tác dụng lớn gì, nhưng ít nhất cũng có thể sử dụng như lính hầu và vật hi sinh.

Việc này, Tô Dật đại khái cũng có thể đoán được.

- Ngọc Đỉnh tông đúng là tà tâm không chết! Nhưng các ngươi không ngờ lại ngây thơ cho rằng, phái ra một Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng thì có thể đối phó được chúng ta sao?

Tô Dật nhíu mày, lại hỏi.

Trên thực tế hắn có chút khó hiểu, có vết xe đổ đội mưa mà về của Thiên Cương môn, Ngọc Đỉnh tông không nên khinh thị Bá Vương tông như vậy mới đúng chứ.

Phái ra một Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, cộng với hơn mười cường giả Nguyên Hoàng cảnh khác, thực lực như vậy, kẻ ngốc cũng không cho rằng có thể thể tiêu diệt được Bá Vương tông!

Bởi vì trong Bá Vương tông có một Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, đó là tồn tại có thể lực chiến nửa bước Nguyên Tông cảnh.

Mà người của Ngọc Đỉnh tông, tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức phái người tới chịu chết mới đúng chứ!

- Không... Không phải...

Nghe thấy nghi vấn của Tô Dật, Lục Chuyết lại nói:

- Ngọc Đỉnh tông không khinh thị Bá Vương tông, không chỉ phái ra một vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, mà là hai người, còn có tam trưởng lão!

- Tam trưởng lão?

Tô Dật nhướn mày.

- Đúng... Tam trưởng lão... Tam trưởng lão Nửa bước Nguyên Tông cảnh!

Lục Chuyết gật đầu như giã tỏi, khẩn trương nói.

Nghe thấy bốn chữ "Nửa bước Nguyên Tông", vẻ mặt của ba người Tô Dật, Tô Tiểu Soái, Viêm Dực Ma Hổ đột nhiên nhíu lại.

Nếu là như vậy, có thể thấy được Ngọc Đỉnh tông quả thật không hề khinh thường Bá Vương tông!