Chương 1184
Năm người Thanh Dương, Dương Minh, Âm Minh, Phệ Linh Hoàng, và Tô Tiểu Soái đều đồng thời truy kích.
Công kích khủng bố đánh ra, xé trời rạch đất, chấn nát tất cả, quét ngang Bát Hoang!
Kiều Tam Giáp cắn chặt răng, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, nhưng tốc độ lại không dám chậm lại chút nào!
Năm Thú Hoàng cường đại như vậy liên thủ, nếu không phải có ngọc đỉnh khổng lồ hộ thân, hắn lúc này đã chết mấy lần rồi.
- Rầm rầm.
Tiếng vang chấn động truyền ra trong núi rừng, giống như lôi đình, chấn động không ngừng!
Phạm vi hơn mười dặm chung quanh đều bị kinh động, mấy con man yêu thú nhỏ yếu hốt hoảng bỏ chạy, cũng có không ít đệ tử Ngọc Đỉnh tông đang tìm kiếm Bích Huyết Linh Tham ở chung quanh đều mang theo vẻ hoảng sợ nhìn về phía trời cao.
- Không giấu được nữa rồi, Lôi lão, chuẩn bị rút đi.
Tô Dật nhìn chiến đấu càng lúc càng xa, không khỏi tiến vào trong Thiên Dương Lôi Cương giới, nói với Lôi Vân Hạc.
- Vâng, tông chủ!
Lôi Vân Hạc gật đầu, trong lòng mang theo sự chấn động vô cùng.
Tô Dật lúc ban đầu nói muốn ở vùng phụ cận của Ngọc Đỉnh tông bố trí một Kỳ Môn Hồn giới, lúc ấy mọi người đều không biết hắn muốn làm gì.
Mà tới hiện tại, Lôi Vân Hạc tự mình tham dự đã rung động đến cực hạn!
Hơn mười vị Nguyên Hoàng cảnh của Ngọc Đỉnh tông cứ như vậy bất tri bất giác chui vào nơi này dưới sự dẫn dụ của thiếu niên này, tiến tới bị giết hết toàn bộ!
Nếu không phải Kiều Tam Giáp đó cẩn thận, lúc này chắc cũng đã chết rồi!
Chiến quả Như vậy, nếu truyền tới ngoại giới, toàn bộ Hỗn Loạn vực tuyệt đối sẽ vì thiếu niên này mà sôi trào!
Thậm chí toàn bộ sáu lục ba châu một biển đều sẽ khiếp sợ!
- Đi thôi!
Tô Dật lại ở trong Thiên Dương Lôi Cương giới vơ vét một phen, nhặt được mấy thanh binh khí không tồi, sau đó trực tiếp bay lên đuổi theo đám người Thanh Hoàng.
Lôi Vân Hạc nhìn thân ảnh của thiếu niên này một lúc, trên mặt có thần sắc phức tạp, trong hốc mắt hãm sâu, ánh mắt khiến người ta sợ hãi đó cũng sáng chói một cách khác thường.
Một lát sau, Lôi Vân Hạc mới xoay người, thu thập một chút trong Thiên Dương Lôi Cương giới rồi đạp không mà đi.
Trong không trung, cuộc chiến đuổi chạy vẫn đang tiếp tục!
Kiều Tam Giáp đứng đó, trên người nguyên khí vô tận điên cuồng dũng động!
Ngoài thân, ngọc đỉnh khổng lồ đó phát ra tiếng nổ vang, nghiền ép hư không mà đi, nghiền cho không gian xuất hiện từng đợt sóng gợn nhàn nhạt.
- Rầm rầm...
Công kích của mấy người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Giao, Phệ Linh Hoàng, Tô Tiểu Soái lần lượt đập lên ngọc đỉnh, phát ra tiếng chấn vang, nhưng đại bộ phận lực lượng đều bị đánh văng ra!
Dương Minh và Âm Minh đã hợp thể, thực lực bạo tăng, có thể so với cường giả nửa bước Nguyên Tông cảnh xuất thủ, quyết chí phải tru sát Kiều Tam Giáp!
- Hự.
Dươi sự đánh giết đáng sợ, khí cơ trong cơ thể Kiều Tam Giáp nhộn nhạo, liên tiếp há miệng phun máu, huyết khí trên mặt không còn, biến thành một mảng trắng bệch, giống như người chết!
- Trốn!
Kiều Tam Giáp mắt trầm như nước, cắn chặt răng, nhìn về phía Ngọc Đỉnh tông, chạy vội đi!
Hiện tại sinh lộ duy nhất chính là trở lại Ngọc Đỉnh tông, nơi đó còn có một số cường giả tọa trấn, ngoài ra cũng có mấy vị lão tổ Nguyên Tông cảnh đang bế quan!
Với thực lực của những người trong Bá Vương tông này, tuyệt đối không dám bước lên sơn môn của Ngọc Đỉnh tông!
- Vẫn muốn trốn về à?
Đám người Thanh Hoàng đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, không khỏi thế công càng nhanh mạnh hơn!
Mấy Thú Hoàng toàn lực hành động, đập cho ngọc đỉnh khổng lồ đó quay cuồng trong hư không, Kiều Tam Giáp ở trong đó cũng đã thương càng thêm thương, càng lúc càng suy yếu!
Chém giết khủng bố, cuộc đuổi bắt trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm!
Mà dãy núi sở thuộc của Ngọc Đỉnh tông đã ở xa xa trong tầm mắt!
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Thân hình Khổng lồ của Âm Dương Minh Giao vắt ngang trong thiên khung, giống như một đạo lôi đình đen trắng lấp lánh, tức thì vượt qua khoảng cách cực xa, chặn đứng lộ tuyến bỏ chạy của Kiều Tam Giáp!
Cùng lúc đó, một cỗ uy thế của kim long từ trên người Âm Dương Minh Giao phát ra, cùng với kim quang rực rỡ, trùng kích lên ngọc đỉnh!
Cơ hồ chính là cùng lúc, đuôi rắn mạnh mẽ vô biên của Thanh Hoàng cũng đập tới, hung hăng quất lên ngọc đỉnh!
Hai Thú Hoàng cường đại một trước một sau hung mãnh giáp công!
Một tiếng nổ chấn thiên động địa vang lên, trời rung đất lắc, không gian run rẩy!
Chỗ va chạm, một đoàn quang mang vô cùng rực rỡ nổ tung, giống như một vầng mặt trời nổ tung, khí hủy diệt mênh mông cuồn cuộn tràn ra khắp nơi, làm dấy lên sóng khí nặng vạn cân!
Hai thân ảnh một xà một giao từ trong sóng khí này bắn ra, vội vàng tránh né, cuối cùng đều dừng ở xa xa, phân biệt là Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh.
Mà ở vị trí trung tâm của chiến đấu, theo hào quang vô lượng tan đi, một ngọc đỉnh khổng lồ hiện ra, lắc la lắc lư giống như sắp rơi xuống.
Kiều Tam Giáp thân ở trong đó, cả người nhuốm máu, khí cơ uể oải, bị thương nặng khó có thể hành động!
- Đã nói là ngươi trốn không thoát đâu mà!
Những lời này được phát ra từ trong miệng Thanh Hoàng, mang theo vẻ lạnh lùng.
Hắn và Dương Minh, Âm Minh đều hóa thành hình người, rất nhanh liền tụ về phía ngọc đỉnh.
Kiều Tam Giáp cơ hồ đã không cb sức phản kháng, có thể dễ dàng bị bắt giữ.
- Ong ong.
Đại đỉnh bồng bềnh trong hư không, không còn khí diễm, theo ba Thú Hoàng càng lúc càng gần, càng phải chịu áp chế.
Nhưng đột nhiên, trong ngọc đỉnh bắn ra một hào quang màu máu, bay thẳng lên trời cao!
Sau đó, toàn bộ đại đỉnh bị nhuộm lên một loại màu máu đỏ đậm kinh diễm, giống như máu tươi tưới lên, có lực lượng quỷ bí tràn ngập, phát ra từng đợt run rẩy!
Đột nhiên, ba người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh thấy trước mắt nhoáng lên một cái, đại đỉnh đã biến thành màu máu đó trực tiếp rạch phá trường không, từ giữa ba người lao ra, trong nháy mắt đã đến ngoài trượng trượng, tốc độ khiến người ta líu lưỡi!
Ba vị Thú Hoàng trong nhất thời có chút sững sờ, không biế ngọc đỉnh đó dùng gì mà đột nhiên bộc phát ra uy thế như vậy.
Rất nhanh tới hai người Tô Tiểu Soái, Phệ Linh Hoàng có chút không hiểu, nhưng có thể nghĩ thông suốt một chuyện, đó chính là Kiều Tam Giáp chắc là thôi động bí pháp nào đó, kết hợp với ngọc đỉnh phát uy, nhân lúc mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên chạy trốn!
- Bá Vương tông, tất cả các ngươi đều khó thoát khỏi cái chết!
Một đạo trầm thấp suy yếu, lại vang lên trong hư không, chính là đến từ Kiều Tam Giáp.
Hắn thôi động ngọc đỉnh màu đỏ thẫm, tốc độ càng lúc càng nhanh, ánh mắt mang theo vẻ cừu hận, nhìn chằm chằm về phía đám người Thanh Hoàng!
- Đuiổi theo!
Thanh Hoàng hét to, mấy Thú Hoàng một lần nữa ngưng tụ khí cơ khổng lồ, triển khai truy kích.
Kiều Tam Giáp vừa đã cách cái chết không xa, vào lúc này mả thả cho hắn đi, vậy chẳng khác nào là thả hổ về rừng!
Trên trên cao lại bắt đầu đuổi bắt, có điều lần này tốc độ của đám người Thanh Hoàng không thể đuổi kịp ngọc đỉnh đó!
Mắt thấy đã cách sơn môn của Ngọc Đỉnh tông càng lúc càng gần, một khi thực sự xâm nhập vào trong phạm vi thế lực của bọn họ, chắc chắn sẽ dẫn tới phiền phức cực lớn, cho nên mấy người bọn Thanh Hoàng cũng có chút lo lắng.
Nhưng vào lúc này, trên lộ tuyến bỏ chạy của Kiều Tam Giáp đột nhiên có mảng lớn tàn hồn tụ tập, nháy mắt đã ngưng tụ thành một con cốt long to như núi!
- Gừ...
Cốt long rít gào, đầu rồng ngẩng cao, trực tiếp vao vào đại đỉnh bên ngoài Kiều Tam Giáp!
- Rầm rầm.
Cốt long khổng lồ đó từ đầu rồng bắt đầu vỡ nát từng tấc, hóa thành hư vô, tiếng nổ vang trời.
Có điều đồng thời tốc độ bay của đại đỉnh cũng trực tiếp bị cản lại.
Đợi cho cốt long hoàn toàn biến mất, màu máu trên đại đỉnh trong khoảnh khắc cũng rút đi, tất cả hào quang cũng biến mất rồi trực tiếp từ trong không trung rơi xuống, sau đó thì nhỏ dần.
Một bàn tay đón lấy ngọc đỉnh, cầm ở trong tay.
Chủ nhân của Bàn tay ấy là một lão giả.
- Tây Vô Tình đại nhân!
Ba người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh ngây ra một lát, sau đó thì đều mừng rỡ.
Bọn họ không ngờ, Tây Vô Tình lại xuất hiện vào lúc này, vào thời khắc mấu chốt đang đuổi giết Kiều Tam Giáp thì xuất thủ, triệu hồi ra cốt long cường đại, thoáng chốc đã trấn sát Kiều Tam Giáp trong ngọc đỉnh!
- Tây Vô Tình lão đại, sao ngươi lại tới đây!
Tô Tiểu Soái, Phệ Linh Hoàng cũng bay tới, lên tiếng hỏi.
- Cái này để lát nữa rồi nói, tiểu tử Tô Dật đó đâu rồi?
Tây Vô Tình xua tay, thu lại ngọc đỉnh, nói.
- Chủ nhân vẫn đang ở chỗ Thiên Dương Lôi Cương giới!
Thanh Hoàng nói.
- Đi.
Tây Vô Tình cũng không nhiều lời, lao về phía Kỳ Môn Huyễn Hồn giới bố trí lúc ban đầu.
Khoảng cách hơn mười dặm nháy mắt là qua, cuối cùng ở nửa đường, bọn họ nhìn thấy hai người Tô Dật và Lôi Vân Hạc.
- Đại ca!
Nhìn thấy Tây Vô Tình xuất hiện ở đây, Tô Dật không khỏi nhướng mày, cảm thấy rất bất ngờ.
Đại ca sau khi bố trí Thiên Dương Lôi Cương giới liền trực tiếp trở về mỏ, sao lúc này lại quay lại? Chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì sao?
Nghĩ đến đây, Tô Dật không nhịn được hỏi:
- Đại ca, có phải mỏ đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Lại thấy Tây Vô Tình cười khẽ một tiếng, xua tay nói:
- Đừng lo, mỏ không sao.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Tô Dật liền thực sự yên lòng, xem ra mình đã nghĩ nhiều rồi.
- Tiểu tử, lần này các ngươi các ngươi không giấu được đâu, những người còn lại của Ngọc Đỉnh tông tuyệt đối sẽ rất nhanh có phản ứng, khả năng rất lớn là sẽ có cường giả Nguyên Tông cảnh xuất thế, ngươi có tính toán gì không?
Tây Vô Tình không nóng lòng giải thích dụng ý mình tới đây, chỉ hỏi Tô Dật như vậy.
- Lão đại, chúng ta có cần phải trốn không?
Tô Tiểu Soái nói.
Tô Dật trầm ngâm một lát, nói:
- Trốn thì không trốn được đâu, Bá Vương tông chúng ta vất vả lắm mới gây dựng được căn cơ, nếu trốn đi thì tất cả sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ còn lại mấy tên tư lệnh không lính chúng ta, tiếp tục đào vong khắp nơi.
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều trầm mặc.
Cái này đích xác không sai, Bá Vương tông mượn vào thanh thế trước khi đánh ra, đã chiêu được mấy ngàn đệ tử, tất cả đều đang từng bước đi vào quỹ đạo, nếu lúc này bởi vì một Ngọc Đỉnh tông mà trốn chạy, vậy thì tất cả nỗ lực trước đó cơ hồ đều là uổng phí.
Huống hồ, cho dù là trốn, bọn họ có thể trốn đi đâu?
Trên Sáu lục ba châu một biển, chỉ có Hỗn Loạn vực là nơi đặt chân thích hợp nhất, chẳng lẽ cứ như vậy vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu sao?
Đây tuyệt đối là điều mà Tô Dật không thể chấp nhận!
- Đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?
Tô Dật hỏi.
- Ha ha ha.
Tây Vô Tình bỗng nhiên bật cười, không ngờ lại lấy hồ lô rượu ra uống một ngụm, dùng ngón tay chỉ vào Tô Dật nói:
- Tiểu tử ngươi! Chuyện này tự ngươi quyết định đi, ta chính là thuận miệng hỏi vậy mà thôi. Bất kể là ngươi quyết định như thế nào, nắm xương tàn này của ta cũng đành theo ngươi chịu dày vò.