← Quay lại trang sách

Chương 1210

Các ngươi cứ yên tâm, mặc cho cốc chủ có bất kỳ trách tội nào, lão phu đều sẽ một mình gánh chịu!

Đường Vọng tiếp lấy Tô Dật, hai tay lập tức dán lên lưng hắn, truyền vào một luồng hơi ấm.

Thoáng chốc, cả người Tô Dật trở nên nhẹ nhàng không ít.

- Tiểu tử, uống cái này!

Tiếp đó Tạ Vô Hư lấy ra một bình sứ nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên đan dược, đưa tới bên mồm Tô Dật.

Chần chờ khoảng khắc, Tô Dật há mồm nuốt xuống, lập tức có một luồng lực lượng tinh thuần nhu hòa tan ra trong miệng, theo yết hầu chảy vào tạng phủ, chảy đến toàn thân, làm dịu kinh lạc tổn thương, ngay cả Thái Hư Thần Hải sớm đã khô héo cũng cuộn lên lực lượng.

Vẻn vẹn không đến một nhịp thở, Tô Dật đã cảm thấy thân thể mình như được giải trừ cầm cố, thư thái khôn cùng, thể lực cũng phần nào được khôi phục!

- Dược hiệu mạnh thật!

Tô Dật chấn kinh, hiệu quả của đan dược này vô cùng cường hãn, nhanh chóng khiến người ta được đến khôi phục, có thể thấy đan dược Tạ trưởng lão lấy ra tuyệt không phải vật phàm!

Lấy kinh nghiệm của Tô Dật, nó hẳn đã đạt tới đẳng cấp Hoàng phẩm!

- Đa tạ hai vị trưởng lão!

Tô Dật lập tức ôm quyền, hướng hai người Tạ Vô Hư và Đường Vọng làm một lễ thật sâu, thành khẩn vạn phần.

- Điều tức cho tốt, chuyện tiếp sau cứ giao cho lão phu!

Tạ trưởng lão không nói gì thêm, mỉm cười nói.

Còn Đường trưởng lão lại chỉ khẽ gật đầu một cái, không nói nhiều lời.

Tô Dật gật đầu, lần này hắn không cự tuyệt ý tốt của Tạ trưởng lão, hắn biết đối phương thành tâm đến giúp đỡ mình. Tuy Tô Dật không sợ phiền phức, nhưng cũng không khả năng giữa lúc mấu chốt này lại đi đánh sống đánh chết với người Huyết Dương tông, điều đó đối với mình tuyệt không có lợi.

Chẳng qua, hắn vẫn nhìn hai người Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh một cái thật sâu, âm thầm ghi tạc ba chữ Cửu Tinh Cốc vào trong lòng.

Bị tên Đào Nguyên Đức kia nhấc tới nhấc lui như gà con, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nhưng giờ không phải lúc để phát tác.

Ngoài ra ngày sau nếu muốn tính sổ, đối tượng đầu tiên hắn phải tìm tuyệt đối cũng sẽ là Huyết Dương tông!

- Tất Tôn, giờ thiếu niên này đang ở bên người lão phu, nếu ngươi còn muốn mang hắn đi, vậy cứ tái chiến một hồi là được! Lão phu cũng muốn xem xem, liệu ngươi có bản lãnh đoạt người từ tay Thương Vân điện ta không?!

Con ngươi Tạ Vô Hư đột nhiên ngưng lại, quét quanh một vòng hiện trường, cuối cùng dừng ở trên thân đám người Tất Tôn và Huyết Dương tông, giọng thâm trầm nói.

Ánh mắt như súc tích điện mang, sắc bén dị thường!

Vừa nghe nói vậy, sắc mặt Tất Tôn tức thì trầm xuống.

Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm thấy lần này sợ rằng không cách nào ra tay đoạt người.

- Tạ Vô Hư, chuyện hôm nay lão phu nhớ kỹ, rồi sẽ có một ngày tính sổ với Thương Vân điện các ngươi.

Tất Tôn gằn giọng nói, thanh âm khiếp người, mang theo không cam và oán hận.

Tình thế rõ ràng ngay trước mắt, Tô Dật đứng ở bên cạnh đám người Thương Vân điện, lại còn được Đường Vọng ở bên bảo vệ.

Như vậy, Huyết Dương tông muốn nắm lấy thiếu niên kia, tuyệt đối rất khó.

Có thêm hai người của Cửu Tinh cốc là Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh ở đây, nếu Đường Vọng yêu cầu bọn họ xuất thủ, đó là điều cực bất lợi cho Huyết Dương tông.

- Hừ! Thương Vân điện ta tùy thời phụng bồi!

Cánh tay Tạ Vô Hư chậm rãi vòng ra sau lưng, nhìn thẳng Tất Tôn nói.

- Chúng ta đi!

Liếc mắt nhìn chằm chằm Tạ Vô Hư và Đường Vọng một cái, vứt xuống mấy câu đe dọa, cuối cùng Tất Tôn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, dẫn theo người Huyết Dương tông bay thẳng mà đi, nháy mắt đã lướt đến nơi xa.

- Người Huyết Dương tông đi rồi!

- Bọn họ cứ thế mà đi à!

Nơi xa, không ít người các thế lực và tán tu chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi chấn động.

Người Huyết Dương tông cứ vậy rút lui.

- Hô...

Hai người Quý Thiên Phục, Lâm Chấn Dương cũng thở phào một hơi.

Áp lực cực lớn mà bọn họ phải gánh chịu rốt cục đã thả lỏng phần nào.

- Tiểu tử cảm tạ Thương Vân điện và Đường trưởng lão tương trợ!

Nhìn theo thân ảnh đám người Huyết Dương tông tan biến, Tô Dật lần nữa quay sang hành lễ với Tạ Vô Hư và Đường Vọng.

- Cảm tạ hay không cảm tạ đều không sao, ngươi vững vàng ghi tạc trong lòng, nhớ sau này báo đáp là được!

Tạ Vô Hư cười nói.

Nghe vậy, Tô Dật không khỏi vuốt vuốt cánh mũi, Tạ trưởng lão này đúng là không phải người thường, lời nói cũng quá trực tiếp chút.

- Đường trưởng lão, chuyện này kết thúc ở đây, hai chúng ta cần trở về Cửu Tinh Cốc phục mệnh cốc chủ, không biết Đường trưởng lão có cùng quay về không?

Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh chắp tay, hướng về phía Đường Vọng nói.

- Các ngươi đi trước đi, lão phu sẽ theo về Cửu Tinh Cốc sau. Nếu cốc chủ thật có trách tội, cứ nói ý của ta là được, ta tự nhiên sẽ trả lời với hắn.

Đường Vọng gật đầu đáp.

- Tông chủ!

- Chưởng môn!

Lúc này, nơi xa có chừng mười đạo thân ảnh bay tới, trong tay ai nấy đều nâng một thân ảnh khác, rất nhanh đã hạ xuống trước mặt đám người Tô Dật.

- Thanh Hoàng, tiên tử tỷ tỷ...

Tô Dật vội tiến ra đón chào, mười mấy người này chính là người Huyền Kiếm môn và Lục Hợp tông, bọn họ mang về chính là đám Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, Phệ Linh Hoàng và Vô Thường tiên tử Ngu Thu Hàn đang bị thương.

- Chủ nhân!

- Tiểu tử!

Một đám Thú hoàng và Ngu Thu Hàn đều bị thương nghiêm trọng, lúc này ngay cả đứng thẳng đều khó làm được, toàn do đám người Phùng Khải Tông, Cát Minh mới miễn cưỡng đứng thẳng.

Chẳng qua cũng may, ai nấy đều không nguy hiểm đến tính mạng, hai người Tử Tượng Hoàng và Long Tê Hoàng tu vi yếu nhất cũng vẫn còn hơi thở.

- Chúng ta lập tức trở về Bá Vương tông chữa thương!

Tô Dật lấy ra không ít đan dược từ trong túi không gian, để mỗi người đều ăn vào.

- Không sao, chúng ta còn chưa chết!

Vô Thường tiên tử khoát tay, hư nhược nói.

Trong lòng Tô Dật không khỏi trầm trọng, phen khổ chiến này, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là sợ mọi người thương đến căn cơ tu luyện.

Cách tốt nhất bây giờ chính là dẫn bọn hắn vào không gian thần bí, mượn chỗ đặc dị nơi đó để mau chóng khôi phục.

- Tạ trưởng lão, Đường trưởng lão, nếu hai vị không chê, không ngại đến Bá Vương tông ta nấn ná mấy ngày, để tiểu tử tận hết tình địa chủ.

Tô Dật lần nữa quay sang phía hai người Tạ Vô Hư và Đường Vọng, lên tiếng nói.

- Tiểu tử ngươi!

Tạ Vô Hư liếc mắt nói:

- Cũng tốt, lão phu cũng rất muốn biết tình hình Bá Vương tông rốt cuộc như thế nào.

Đường trưởng lão ở bên cũng gật đầu, biểu thị nguyện ý đi theo.

Chẳng qua, hai người này đều già đầu thành tinh, nhìn thấu Tô Dật có ý đồ gì.

Đại khái là tiểu tử này sợ người Huyết Dương tông đi mà quay lại, lúc này mới mời bọn họ đi tới Bá Vương tông, thật ra là nhiều một tầng bùa hộ mệnh.

- Sự tình không nên trễ, chúng ta đi thôi!

Tô Dật đương tiên đi đầu, dưới nâng đỡ của Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương, bay về hướng Bá Vương tông.

Đám người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, Vô Thường tiên tử cũng được cường giả hai tông nâng dậy, theo sát ngay sau.

- Tên tiểu tử này đúng là thù dai!

Nhìn đoàn người rời đi, Đường Vọng nãy giờ một mực nghiêm mặt đột nhiên cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.