Chương 1216
Hắc hắc hắc...
Biểu tình của Tư Đồ Lưu Vân khiến mấy vị kia cười càng thêm hoan lạc.
Chẳng qua chuyện lần này đã bàn xong, tình hình liên quan tới Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương chỉ là khúc đệm mà thôi, thế nên sau đó trưởng lão các phong đều tự hành tán đi.
Ra khỏi đại điện, bay lên hư không, thấy bốn bề vắng lặng, khóe miệng Tô trưởng lão đột nhiên khẽ nhếch lên, nhịn không được bật cười.
Chúng nhân tản ra, nhưng trong đại điện vẫn còn một người, chính là Bạch Minh Sơn, trưởng lão sơn phong thứ mười lăm!
- Tô Dật! Tư Đồ Mục Dương!
Không cần phải khắc chế nữa, sắc mặt Bạch Minh Sơn bỗng chốc toát lên vẻ âm hàn.
Hắn nhìn ra hướng cửa đại điện, nắm tay chậm rãi siết chặt, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Khoảng khắc sau, thân hình Bạch Mính Sơn cũng chớp động, rất nhanh liền biến mất.
Trong Thần Kiếm Môn, ở một nơi hoang vắng, vách đá vạn trượng dựng lên sừng sững, giống như một đạo tấm chắn thiên nhiên đứng giữa đất trời, mang đến một loại cảm giác kỳ vĩ!
Một người đang đứng trước mặt vách đá, nhìn từ xa không khác gì con kiến hôi!
Trên vách đá leo đầy xỉ rêu xanh mướt, không có cây cỏ nào khác, một mảnh bằng phẳng.
Lúc này, dưới vách đá một thiếu niên đang ngồi, tướng mạo anh tuấn, hai mắt khép hờ, chính đang khoanh chân trầm mình trong tu luyện.
Trên hai đầu gối thiếu niên đặt ngang một thanh trường kiếm, có quang mang đỏ chói lưu chuyển, phảng phất Tà Long du tẩu trên đó, ẩn chứa tà khí!
- Bá...
Đột nhiên, một đạo thân ảnh từ nơi xa hạ xuống, đi tới trước mặt thiếu niên, chính là Bạch Minh Sơn trưởng lão!
- Sư phụ, ngươi đã đến!
Thiếu niên ngồi dưới đất mí mắt cũng không nhướng lên, chỉ từ tốn nói.
- Lăng Phong, có một số chuyện ta phải nói cho ngươi!
Thần sắc Bạch Minh Sơn có chút khó coi, chẳng qua ở trước mặt đồ đệ hắn phải cố gắng thu liễm phần nào.
- Nói.
Môi Vân Lăng Phong khẽ động, nhẹ nhàng thổ ra một chữ, chẳng hề có vẻ gì là cung kính sư trưởng.
Đối với điều này Bạch Minh Sơn lại không để ý, nói:
- Ngươi diện bích sám hối đã gần một năm, đối với chuyện bên ngoài, vi sư cũng rất ít cho ngươi biết. Chẳng qua hôm nay, ta nhất định phải nói cho ngươi mấy tin tức.
Vân Lăng Phong không đáp, hai mắt vẫn cứ khép hờ, không chút cử động.
Bạch Minh Sơn nhìn chằm chằm đồ đệ mình, tiếp tục nói:
- Ngày hôm nay, Tư Đồ Mục Dương xuất quan, hắn là đã đột phá đến Nguyên Hư kỳ!
- Ồ?
Nghe được tin này, Vân Lăng Phong rốt cục ngạc nhiên mở mắt ra, chẳng qua cũng không phải đặc biệt quan tâm, bình thản nói:
- Nguyên Hư kỳ mà thôi, nếu ta muốn đạt tới, ít ngày nữa liền có thể phá quan!
- Thật không?
Bạch Mính Sơn sững sờ, tin tức này khiến hắn không giấu được kinh hỉ.
Nguyên Hư kỳ và Nguyên Chân kỳ tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, có thể sớm một bước tiến vào liền có thể chiếm được tiên cơ nhất định.
Trong nhóm nhỏ những người thiên phú cực mạnh, nếu không nỗ lực đón đầu liền sẽ như đi thuyền ngược nước, không tiến tất lui!
Chẳng qua cũng may, Vân Lăng Phong đã xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Bạch Mính Sơn.
- Ngươi có Xích Long Thần Hành trong tay, một khi phá cảnh tiến vào Nguyên Hư kỳ, Tư Đồ Mục Dương kia tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi!
Bạch Mính Sơn kích động nói.
- Hừ! Một tên Tư Đồ Mục Dương nho nhỏ mà thôi, không cần phải lo!
Vân Lăng Phong nói.
Nói xong hắn lần nữa nhắm mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng sau thoáng chốc kích động, sắc mặt Bạch Mính Sơn lại trầm xuống, nói:
- Ngoại trừ Tư Đồ Mục Dương ra, ngươi đại khái càng muốn biết tin về Tô Dật đúng không?!
Khóe mắt Vân Lăng Phong nhướng lên, song rốt cục vẫn không mở mắt ra, chỉ là trong lòng lại không giấu được kích động.
Hắn lẳng lặng mà ngồi, chờ Bạch Mính Sơn mở miệng nói tiếp.
- Tô Dật đang ở Hỗn Loạn vực, có người nói hiện tại hắn đã đạp chân Nguyên Hư kỳ lục trọng!
Bạch Mính Sơn nói.
- Cái gì?
Vân Lăng Phong không cách nào giữ được bình tĩnh nữa, hai mắt đột ngột trợn trừng, hai luồng quang mang màu đỏ giống như thiểm điện bắn ra từ trong đồng tử, cuộn lên từng trận phong lôi rít gầm.
Đồng thời với đó, một cỗ ma khí tà dị cuồn cuộn tuôn ra, huyết tinh tàn bạo, sát phạt hung lệ!
Ánh mắt Bạch Minh Sơn và Vân Lăng Phong bất chợt đụng nhau, lập tức khiến Bạch Minh Sơn bất giác rùng mình một cái, lấy tu vi của hắn, lại vẫn sinh ra cảm giác hoảng sợ, cũng may cảm giác này không ảnh hưởng gì tới hắn, nháy mắt liền tiêu tán, quang mang trong mắt Vân Lăng Phong cũng dần thu liễm.
- Tiểu tử kia không chỉ đạt tới Nguyên Hư kỳ lục trọng, còn gây dựng một thế lực tên là Bá Vương tông! Ở Hỗn Loạn vực, Bá Vương tông có thể nói là như mặt trời giữa trưa! Rất nhiều thế lực tam lưu bị nó tiêu diệt, thậm chí có một thế lực nhị lưu cũng vì Bá Vương tông mà từ đây tan biến! Hai vị Nguyên Tông cảnh trong thế lực nhị lưu đó cũng vẫn lạc!
Bạch Minh Sơn tiếp tục nói.
Lúc nói những lời này, chính trong lòng hắn cũng không nhịn được chấn kinh!
Nghe vậy, thần sắc Vân Lăng Phong càng là kinh hãi!
Thế lực tam lưu và nhị lưu tại Hỗn Loạn vực mặc dù so ra không bằng thế lực trên sáu lục địa ba châu một biển, nhưng thế không có nghĩa là bọn họ yếu!
Có thể một hơi tiêu diệt mấy thế lực tam lưu, đồng thời diệt trừ một thế lực nhị lưu, Bá Vương tông này rốt cục đã khủng bố đến cỡ nào?
Khác không dám đoán, chẳng qua riêng chuyện hai vị Nguyên Tông cảnh bỏ mình đã đủ nói rõ vấn đề.
- Hay cho Tô Dật, không ngờ đã đi tới trình độ như vậy!
Trong mắt Vân Lăng Phong bắn ra hàn ý, lạnh giọng nói.
Mới chưa qua bao lâu, Tô Dật lại đã đạt đến trình độ Nguyên Hư cảnh lục trọng, điều này quá sức kinh khủng!
Ngoài ra, hắn còn gây dựng Bá Vương tông cường thịnh, đây là chuyện càng thêm đáng sợ.
Điều này đồng nghĩa với, sau này muốn đối phó Tô Dật thì còn phải bận tâm tới tông môn sau lưng hắn!
- Sớm biết như vậy, trước đây nên dứt khoát chút, trực tiếp khiến hắn hình thần câu diệt!
Vân Lăng Phong cắn răng nói, lúc này hắn không khỏi cảm thấy hối hận.
Khi đó hắn thực sự không nghĩ tới, Tô Dật lại còn có thể chết rồi sống lại, bằng không nào có chuyện như hôm nay.
Đối với Tô Dật, Vân Lăng Phong chỉ có hận ý nồng nặc. Chính bởi vì hắn, mới khiến mình phải diện bích ở đây ba năm!
- Còn hai năm nữa, ngươi có thánh khí ở tay, chưa chắc sẽ bại dưới tay Tô Dật kia, còn có cơ hội rất lớn để thắng ngược!
Ở bên, Bạch Minh Sơn vung quyền cổ động đồ đệ.
Nhưng đáp lại hành động này, Vân Lăng Phong chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ:
- Biết rồi!
- Ngươi đi đi, ta phải bế quan!
Vân Lăng Phong tiếp tục nói.
Suy nghĩ khoảng khắc, Bạch Minh Sơn vốn chuẩn bị nói thêm gì đó, song rốt cục vẫn không mở miệng mà xoay người bay đi.
Đợi khi thân ảnh hắn hoàn toàn tan biến, Vân Lăng Phong mới từ từ mở mắt ra, có vân hà màu xích hồng tuôn ra từ trong mắt hắn, giống như sương mù trải ra giữa hư không!
Khoảng khắc sau, sương mù màu xích hồng kia trực tiếp quấn quanh thân thể, nhìn qua như một mảnh huyết vụ đang lượn lờ!
Đồng thời, hung sát chi khí tanh mùi máu tán phát, con ngươi Vân Lăng Phong hoàn toàn chuyển sang màu đỏ sậm.
- Khặc khặc khặc...
Tiếng cười ghê rợn phát ra từ cổ họng Vân Lăng Phong, nghe mà dựng cả tóc gáy!