← Quay lại trang sách

Chương 1243

Lúc này Tô Dật đang ở ngoài Huyền Kiếm môn, chào tạm biệt với đám người Quý Thiên Phục, Quý Hàm Nặc, Du Văn Huyền.

Hắn cuối cùng không mang Quý Hàm Nặc cùng đi, dù sao chuyến này chỉ là để thăm dò tin tức bí cảnh, Tô Dật không muốn lấy thân phận thật đi vào.

Quý Hàm Nặc là con gái chưởng môn Huyền Kiếm môn, ở liên minh đại hội đã có không ít người gặp qua nàng.

Thế nên trên đường khó miễn sẽ bị người nhận ra.

Còn Phong Kỳ Nhi lại không có lo lắng đó, trước khi Tô Dật quen biết nàng, tiểu cô nương này một mực ngẩn trong Phong gia thôn, đến sau lại trường kỳ bế quan, tu luyện công pháp Tây Vô Tình truyền thụ cho.

Chân chính đi ra Bá Vương tông, hành tẩu trong Hỗn Loạn vực thì đây vẫn là lần đầu tiên của Phong Kỳ Nhi.

Thế nên mặc kệ đi tới đâu, nhất định là không ai nhận ra nàng.

Quý Hàm Nặc hai mắt đỏ ngầu, trong lòng có chút không nỡ, vung tay cáo biệt với Tô Dật.

Chẳng biết tại sao, Tô Dật cũng có tâm tình tương tự.

Sau khi Quý Hàm Nặc khôi phục, trong mông lung, Tô Dật luôn cảm giác mình có một tia ràng buộc vô hình với thiếu nữ này.

- Đi!

Chẳng qua sau cùng, hắn vẫn chỉ mang theo hai người Phong Kỳ Nhi và Tô Tiểu Soái, thần tốc rời đi.

Nửa ngày sau, Tô Dật dùng thuật dịch dung thay đổi dung mạo, hóa thành một thanh niên bộ dáng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm!

Trên thân khoác một bộ cẩm bào, nhìn qua rất giống đệ tử đi ra từ thế lực lớn, có được lai lịch không tầm thường.

Áo bào này trong tình huống bình thường có thể bớt đi cho hắn không ít phiền phức, dù sao địa vị lớn, hoạt động trong Hỗn Loạn vực cũng có thể khiến rất nhiều hạng vong mang chi đồ lòng mang kiêng sợ, không dám tùy ý ra tay.

Không chỉ mỗi Tô Dật, bộ dạng Tô Tiểu Soái cũng hoàn toàn biến đổi.

Chỉ thấy trên thân chim nhỏ khoác một mảnh màu đen thâm trầm, lông vũ phảng phất bị nước mực nhuộm qua, tán phát chất cảm kim loại.

Thỉnh thoảng còn có vài sợi hắc khí lượn lờ chung quanh, khiến Tô Tiểu Soái thoạt nhìn như loài chim tà dị nào đó, rất khó để liên tưởng đến thân phận Phượng Hoàng Thần Điểu!

Đôi mắt càng như vực sâu hắc ám, có thể thôn phệ linh hồn người khác.

- Không sai, không sai! Cứ thế đi, dù là người gặp qua ngươi cũng rất khó liên tưởng đến ngươi là Thần Cầm Phượng Hoàng!

Mắt nhìn Tô Tiểu Soái, Tô Dật không ngừng gật đầu, hết sức mãn ý.

Bộ dạng bây giờ của Tô Tiểu Soái tràn ngập sát khí, nghiễm nhiên như một Man Yêu thú tà ác.

- Ta là Ám Hắc Ma Thần, các ngươi để mạng lại!

Tô Tiểu Soái giả bộ hung tợn, quanh thân ma khí cuồn cuộn, hai mắt trợn trừng, lệ khí tung hoành, quả hơi có mấy phần uy nghiêm của hung ma.

"...

Phong Kỳ Nhi bị hắn chọc cười, che miệng cười duyên không thôi.

- Vẫn là ngươi có cách!

Tô Dật nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, trong lòng phi thường kinh dị.

Không thể không nói, hiện tại tuy tu vi Phong Kỳ Nhi còn chưa tới Nguyên Chân cảnh, nhưng thủ đoạn đã rất không tầm thường.

Hóa trang của Tô Tiểu Soái bây giờ chính là nhờ vào đặc thù Kiếp Khí Độc Hồn của nàng, lại thêm tác dụng từ Dưỡng Hồn Châu, tụ tập vô tận ác hồn oan hồn, bố trí ở trên thân Tô Tiểu Soái mới khiến nó được như vậy.

Tô Dật không khỏi động dung, Dưỡng Hồn Châu của Phong Kỳ Nhi khác biệt rất lớn với thủ đoạn Ngự Hồn Sư bình thường, không biết ngày sau thực sự cường đại lên thì sẽ còn có năng lực đặc biệt gì.

- Đây không phải thủ đoạn lợi hại gì cả. Chẳng qua là thoáng che giấu tai mắt người thôi. Nhưng Tiểu Soái không thể vọng động linh lực, bằng không chút bố trí đó của ta cũng vô dụng.

Phong Kỳ Nhi le lưỡi một cái, vừa cười vừa nói.

Thực lực nàng còn chưa quá mạnh, có thể cải biến khí chất Tô Tiểu Soái, nhưng đấy chỉ là ở mặt ngoài, một khi Tô Tiểu Soái thi triển năng lực, tất sẽ phá công trong nháy mắt.

- Ngoài ra, thủ đoạn này chỉ có thể lừa gạt vũ giả thông thường, nếu đụng phải Nguyên Hoàng cảnh thậm chí mạnh hơn, chắc là không gạt được bọn họ thăm dò.

Phong Kỳ Nhi lại nói tiếp.

- Đủ rồi đủ rồi! Chỉ cần không bắt ta trốn tránh, ta có thể nhịn không phát cáu.

Tô Tiểu Soái gật đầu, rất là thỏa mãn với bộ dáng hiện tại.

So với chuyện bị Tô Dật nhét ở trong lòng, hắn tình nguyện chịu nhịn không ra tay.

- Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường!

Tô Dật mỉm cười, tiếp tục đạp bước lên đường.

Đang đi, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi nhìn về phía Phong Kỳ Nhi, nói:

- Đúng rồi, từ giờ trở đi, ở bên ngoài chúng ta gọi nhau là huynh đệ, ta đổi tên một cái, gọi là Phong Vân đi!

Phong Kỳ Nhi gật đầu cười nói:

- Được, Phong Vân ca!

Đã quyết định muốn đổi thân phận, vậy nhất định phải đổi cho triệt để một chút, hiện tại tướng mạo là thay đổi, tên tự nhiên cũng phải đổi khác.

- Lão đại, còn ta thì sao? Ta cũng muốn đổi tên!

Đột nhiên, Tô Tiểu Soái la lên.

- Tiểu gia hỏa ngươi đổi tên làm gì? Kêu tên ngươi cũng không đáp được, há mồm liền lộ tẩy ngay!

Tô Dật tức giận trừng Tô Tiểu Soái một cái, nói.

Chỉ cần Tô Tiểu Soái mở miệng nói chuyện, lập tức sẽ bại lộ tu vi, người ngoài tối thiểu sẽ cho rằng hắn là tồn tại Yêu Hư Cảnh, bằng với sẽ mang đến phiền toái không nhỏ.

Thế nên cách tốt nhất là không cho Tô Tiểu Soái nói, miễn thu hút chú ý, khiến người sinh nghi.

- Lão đại, ta hận ngươi!

Tô Tiểu Soái một mặt ủy khuất đáng thương, không thể ra tay cũng thôi, lại còn không cho hắn nói chuyện, làm vậy hắn sao chịu nổi.

- Tiểu Soái ngươi đừng ủy khuất..., chỉ cần không có người ngoài, ngươi vẫn có thể nói chuyện với chúng ta.

Phong Kỳ Nhi vội vàng an ủi, vừa nói vừa cười khanh khách.

Tô Tiểu Soái vừa nghĩ, cảm thấy hình như đúng là thế thật, lập tức không khổ não nữa.

Ba người lần nữa chạy đi, xuyên thoa trong núi rừng, cũng không vội vã.

Tô Dật cuối cùng cũng thỏa mãn ý nguyện của Tô Tiểu Soái, đặt cho hắn một cái tên cực kỳ bá đạo, nghe rất là dọa người: Phong Sát!

Vì tiết kiệm cước lực, Tô Dật còn thuần phục một con Man Yêu thú Yêu Linh cảnh sơ cấp, ba người đồng thời ngồi cỡi, chạy như bay giữa núi rừng.

Tốc độ bọn họ không nhanh, nhưng cũng không tính chậm.

Hỗn Loạn vực rất lớn, phạm vi không nhỏ hơn bất kỳ nơi nào trong sáu lục địa ba châu một biển.

Ở trong đó, đại thể có ba thành (30%) là do nhân loại chiếm cứ, bao gồm vô số tán tu, các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ, tuyệt đại đa số đều hoạt động trong phạm vi ba thành này.

Ngoài ra, còn có lượng lớn Man Yêu thú phân bố các nơi, cũng chiếm cứ phạm vi địa bàn rất lớn, ít có nhân loại đặt chân tới.

Số ít mấy nơi còn lại không biết đến cùng ở chỗ nào, chỉ biết có rất ít người đi qua.

Lộ tuyến ba người Tô Dật đang đi phần lớn là khu nhân loại tụ tập, chẳng qua cũng hơi có chút hẻo lánh, như vậy có thể tránh gặp phải quá nhiều phiền phức.

Chỉ là, dù bọn hắn đã tận lực đi vòng, nhưng trên đường vẫn gặp được không ít nhân loại.

Mấy ngày kế tiếp, ba người thấy qua không ít hơn ba bốn trường chém giết thảm liệt, ngoài ra còn có giết người cướp của, số lần không hề ít.

Kết quả sau cùng đều là lấy một phương bại vong mà kết thúc.

- Đây chính là quy tắc Hỗn Loạn vực, không có thực lực chân chính, vậy chỉ có mặc người chém giết, không cách nào tránh thoát được!

Chứng kiến cảnh đó, Tô Dật không khỏi cảm thán nói.