Chương 1247
Dù là trong đêm tối, Tô Dật vẫn có thể thấy được rõ ràng, con đại mãng xà này cao đến chừng ba mươi trượng, toàn thân ám xanh, đồng thời bên sườn mọc ra bốn cánh, hai đôi cánh đều có màu sáng bạc, phảng phất bốn chiếc trát đao (dao cắt cỏ) khổng lồ.
Bị Tô Tiểu Soái ném xuống từ trên trời cao, đại mãng hãy còn vô lực giãy dụa thân thể, hiển nhiên là bị thương cực nặng, không cách nào bay được nữa.
- Ngân Dực lục mãng xà, đây là Man Yêu thú Yêu Chân cảnh cao giai, rất có hy vọng bước vào Yêu Hư Cảnh!
Tô Dật thoáng ngây người, trong lòng hắn thật sự không hiểu nổi, rốt cục Tô Tiểu Soái phải chạy bao xa mới bắt được một con Man Yêu thú như thế.
Phụ cận là địa bàn nhân loại, Man Yêu thú rất ít, không giống như khu vực Bá Vương tông nguyên vốn là lãnh địa Man Yêu thú, tùy thời đều có thể thấy được Man Yêu thú thường xuyên lui tới.
- Ta dạo quanh một vòng, không ngờ đụng phải đứa ngu này, còn dám chủ động công kích ta!
Tô Tiểu Soái bĩu môi, khinh thường nói:
- Đứa này tựa hồ đang tìm ai đó, mới đầu vốn không muốn ra tay với nó, nhưng đã chọc tới ta, vậy chỉ còn cách mang về ăn thịt.
Tô Dật vừa nghe, thì ra Tô Tiểu Soái không chạy quá xa, quanh đây lại xuất hiện con Man Yêu thú như này, đúng là kỳ lạ.
- Mau thả ta, bằng không chủ nhân ta tất không tha ngươi!
Ngay lúc Tô Dật còn đang sững sờ, Ngân Dực lục mãng xà chợt phát ra tiếng kêu hư nhược, nói với Tô Tiểu Soái.
- Chủ nhân? Thì ra là tọa kỵ của người khác! Thảo nào...
Tô Dật lần nữa ngẩn người, nháy mắt liền hiểu.
Không ngờ Tô Tiểu Soái lại bắt về tọa kỵ của người khác.
Đối với lời này Tô Dật chẳng mấy để tâm, dù sao cũng là nó chủ động công kích Tô Tiểu Soái, bắt thì bắt thôi.
Không chỉ bắt, còn phải nướng ăn.
- Nhân loại, ngươi có thể nghe hiểu lời ta?
Ngân Dực lục mãng xà nghe được Tô Dật lẩm nhẩm, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó bèn hỏi.
- Chủ nhân ngươi là ai?
Tô Dật không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Nhân loại, mau thả ta!
Ngân Dực lục mãng xà thập phần kiên cường, không trả lời vấn đề của Tô Dật, ngược lại cố sức vặn mình, hung tợn trừng nhìn Tô Dật quát.
- Không trả lời thì thôi, dù sao ta cũng không định giữ mạng cho ngươi!
Tô Dật bĩu môi, chậm rãi nhấc chân tiến đến, đi tới bên cạnh Ngân Dực lục mãng xà, một chưởng vỗ xuống, đánh thành khối vụn, tiên huyết phụt ra.
Thân mãng xà dài chừng mười trượng co quắp mấy cái, lát sau liền im tiếng, xụi lơ.
- Lão đại, nhanh làm thịt quay!
Tô Tiểu Soái hưng phấn cực, không ngừng bay quanh Tô Dật hối thúc.
- Được!
Tô Dật khẽ cười ứng tiếng, chính hắn cũng rất thèm ăn, lập tức bắt tay làm thịt.
Bọn họ tìm được một áo nước nhỏ gần đó, bắt đầu rửa thịt Ngân Dực lục mãng xà.
Mãng xà bị mổ ngực phẫu bụng, Tô Dật cắt xuống gần nửa đoạn, nhấc lên đống lửa bắt đầu nướng.
Đồng thời với đó, hắn còn lấy ra một chiếc bát to, hầm một nồi canh thịt thật ngon.
Không lâu sau, từng trận hương khí phiêu tán mà ra, khiến người thèm thuồng nhỏ dãi.
Tô Tiểu Soái không quản ba bảy hai mươi mốt, một khối thịt mãng xà vừa được nướng chín, nó liền dùng hai cánh ôm lên, gặm ăn ngấu nghiến, ăn đến độ miệng đầy dầu mỡ.
- Phong Kỳ Nhi, ngươi cũng thử một miếng!
Tô Dật ném một khối cho Phong Kỳ Nhi, tiểu nha đầu này còn chưa từng ăn qua thịt quay Tô Dật làm, cho nên trên đường không tài nào hiểu được tại sao Tô Tiểu Soái lại cố chấp với thịt quay đến vậy.
Tiếp lấy miếng thịt đưa lên miệng, mắt nhỏ Phong Kỳ Nhi lập tức sáng rực.
Ừ một tiếng, gật đầu, cũng bắt đầu khoái tốc nhai nuốt.
- Còn có ngươi, thịt mãng xà này rất có lợi với ngươi!
Tô Dật không chút keo kiệt, ném một khối thịt mãng xà vừa nướng xong khác cho man báo.
Ngân Dực lục mãng xà Yêu Chân cảnh cao giai, đối với man báo Yêu Linh cảnh mà nói, thì tuyệt đối là vật đại bổ, có thể đề thăng không ít thực lực.
Man báo vừa ăn, chẳng mấy chốc trong người liền có dòng khí ấm len lỏi khắp toàn thân.
Điều này khiến hai mắt nó chớp động, hai ba ngụm nuốt xuống số thịt mãng xà còn thừa, sau đó nhanh chóng chạy sang một bên, bắt đầu nhắm mắt thổ nạp.
Thấy vậy Tô Dật không khỏi bật cười, cắt một tảng lớn thịt nướng tiếp.
Hắn có thể tưởng tượng ra được, thực lực chủ nhân con Ngân Dực lục mãng xà này vô cùng mạnh mẽ.
Hạng người có năng lực thu phục loại Man Yêu thú như thế chắc chắn sẽ không đơn giản, Tô Dật đánh giá chí ít cũng là Nguyên Hư cảnh cao giai.
Nhưng hắn không để tâm, dù có là Nguyên Hoàng cảnh thì cũng đã sao, dám ra tay với Tô Tiểu Soái, vậy xem như Ngân Dực lục mãng xà này tự tìm đường chết.
Đối với Tô Tiểu Soái mà nói, đang đói bụng lại có kẻ đưa đồ ăn, đương nhiên không lý nào cự tuyệt.
- Ta tới nếm thử canh thịt!
Thịt trong tay Tô Dật sắp nướng chín, hắn để sang một bên, từ trong túi không gian lấy ra một chiếc muỗng lớn, múc một muỗng, híp mắt uống thử, sắc mặt hưởng thụ.
Không thể không nói, thịt mãng xà vô luận là nấu canh hay nướng đều có mùi vị riêng.
- Lão đại, bới cho ta một chén!
Tô Tiểu Soái ở bên kêu to, miệng ngồm ngoàm nhai thịt, hàm hồ nói.
Tô Dật cười, lần nữa lấy ra mấy chiếc chén lớn, múc mấy bát súp đặc nóng hổi, cùng Tô Tiểu Soái ăn uống no say, thần sắc cả hai đều vô cùng hưởng thụ.
Phong Kỳ Nhi lại có vẻ dè dặt không ít, dù sao cũng là nữ tử mà.
Hơn nữa sau khi ăn xong một tảng lớn thịt quay, lại uống một bát canh thịt, nàng liền có chút chống không lại năng lượng trào dâng trong cơ thể, vội cùng man báo chạy đến một bên tu luyện.
Bọn họ muốn luyện hóa cỗ năng lượng này, mượn đó tu luyện, đề thăng chút tu vi.
- Ăn ngon quá! Lão đại, ta hạnh phúc chết mất!
Hồi lâu sau, Tô Tiểu Soái xoa xoa bụng phình to, không ngừng lăn lộn trên đất, miệng kêu la sướng khoái.
Bộ dạng thỏa mãn không cách nào diễn tả.
- Mấy hôm rồi chưa ăn qua đồ ngon thế này!
Tô Dật ngồi trên đất, nhìn bộ dạng Tô Tiểu Soái, cảm thấy hết sức hoạt kê.
Lấy thực lực hiện nay của hắn và Tô Tiểu Soái, chút năng lượng trong mãng xà này đã không có tác dụng quá lớn, tối đa chỉ có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống thôi.
Trên mép nước cách mấy người không xa còn có hơn nửa đoạn thịt mãng xà vắt ngang, chưa ăn xong.
Tô Dật quyết định giữ lại, dùng làm đồ ăn dự trữ.
- Lão đại, chúng ta ăn tọa kỵ của người ta! Ngươi nói xem chủ nhân của nó liệu có tìm tới không?
Đột nhiên, Tô Tiểu Soái ngừng lăn lộn, bộ dạng có tật giật mình hỏi.
- Bây giờ ngươi mới nghĩ tới chuyện này?
Tô Dật khẽ cười, nhìn Tô Tiểu Soái nói:
- Yên tâm đi, tọa kỵ chủ động công kích ngươi, chủ nhân nó khẳng định cũng không phải hạng tốt đẹp gì?
- Vậy à, thế ta an tâm.
Tô Tiểu Soái ứng một tiếng, tiếp tục lăn lộn trên đất.
Nó không phải thật sợ chủ nhân Ngân Dực lục mãng xà tìm tới cửa, dù sao lấy tu vi của nó, tuyệt đối không cần sợ.
Trên thực tế, Tô Tiểu Soái chỉ sợ chủ nhân đại mãng là người dễ nói chuyện, như vậy sẽ khiến nó cảm thấy áy náy.