← Quay lại trang sách

Chương 1252

Tô Dật nhìn đám người còn lại của Thanh Viêm bang, lạnh lùng nói.

- Ngươi... Ngươi...

Mấy người kia hoảng sợ muốn chết, nhìn thấy đồng môn bị giết một cách quỷ dị như thế nên cũng không dám động thủ với Tô Dật, ngay cả lời oán hận cũng không dám nói câu nào, rất nhanh đã chạy đi như chó nhà có tang.

Tô Dật nhìn mấy người đó rời đi tựa như một cây lao, đứng thẳng ở ven đường chắp tay lại.

Không ngờ tới nơi này lại không phải chỗ của Huyết Long giáo mà là địa bàn của Thanh Viêm bang.

Chỉ có điều cũng không sao cả, đã vừa biết được bây giờ Thanh Viêm bang đã trở thành Thanh Viêm đường của Huyết Long giáo, tìm ai cũng giống nhau.

Bất kể nói thế nào, trước tiên bắt bang chủ của Thanh Viêm bang là Hà Quân tới, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, tìm được người của Ngọc Đỉnh tông cũng không khó lắm.

Tô Dật và Phong Kỳ Nhi cứ như vậy đứng ngoài đường, đầu vai, Tô Tiểu Soái lẳng lặng đứng đó không nói một lời, phía sau Man Báo cũng đứng tại chỗ, mắt báo nhìn bốn phía.

Tình hình nơi này cũng nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người trong trấn nhỏ, đại thể đều là một vài tán tu, có không ít người đã nhìn thấy một màn trước đó.

Còn thi thể tên đại hán đã nám đen trên đất kia lúc này bắt đầu biến thành từng tia máu loãng màu đen nhánh, cũng làm cho rất nhiều người không dám tới gần.

- Đây rốt cuộc là công pháp gì, lại độc ác như vậy!

Trong đám người có người hoảng sợ hỏi, liếc mắt nhìn thi thể kia đã cảm thấy tê cả da đầu.

- Cô gái kia nhìn qua chẳng qua mới mười mấy tuổi! Tại sao lại có thủ đoạn ác độc như vậy chứ! Chỉ có điều thủ đoạn này thật sự lợi hại, mới rồi hán tử kia ít nhất cũng có tu vi Nguyên Linh cảnh! Nhưng một chỉ đã phải chết.

Cũng có người líu lưỡi không ngừng, nhìn thiếu nữ mới lớn kia cũng không nhịn được mà run lên.

- Hai người kia chắc chắn là có địa vị, bằng không sẽ không dám sinh sự ở đây đâu.

- Có lai lịch sợ là cũng không được, bang chủ của Thanh Viêm bang là một cường giả Nguyên Hư cảnh cấp cao, hiện tại còn đã đầu phục Huyết Long giáo rồi, hai người kia có cường thịnh hơn thì tuổi cũng chỉ có vậy, làm sao có thể đấu thắng cao thủ Nguyên Hư cảnh cùng Nguyên Hoàng cảnh chứ!

- Việc này hôm nay chắc chắn là không ổn!

Rất nhiều người vây xem bắt đầu chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.

Người có thể gây chuyện ở đây chắc chắn là không đơn giản, nhưng dù sao tuổi tác của một nam một nữ kia còn quá nhỏ, ở trước mặt Thanh Viêm bang cùng Huyết Long giáo sợ là không đủ đô.

Đối với chuyện này, đa số mọi người không phải đang lo lắng cho Phong Kỳ Nhi và Tô Dật mà là đang ôm cánh tay, chỉ cảm thấy ngày hôm nay chắc chắn là sẽ có trò hay để xem.

Bọn họ đều muốn biết, người thanh niên kia cuối cùng sẽ phải chết như thế nào, còn cô gái kia hẳn là sẽ bị bắt giữ, đưa cho giáo chủ của Huyết Long giáo đi.

- Hắc hắc... Chỉ là không biết nữ nhân cả người là độc, Phong Dạ Minh có dám chơi hay không!

Có người nói.

Những lời này, hầu như đều bị Tô Dật nghe được hết.

Tất cả người vây xem sợ là đều không ngờ tới thanh niên mà bọn họ đang đang nhạo là một vị cao thủ Nguyên Hư cảnh cửu trọng, lực lượng linh hồn còn cường đại không ai bằng, tất cả xì xào bàn tán đều lọt vào tai hắn.

Chỉ có điều Tô Dật cũng không hề tức giận, chỉ lẳng lặng chờ.

Quả nhiên không quá lâu sau đã có một bóng người chạy tới từ phía xa, trong nguyên khí cuồn xuộn mang theo khí thế hừng hực.

- Tới rồi!

Tô Dật nhướn mắt nhìn, nhìn thấy người tới.

Đó là một trung niên gầy gò, nhưng da dẻ ngăm đen, vóc người thấp bé.

- Tên nào dám làm càn trên địa bàn của Thanh Viêm đường ta!

Người chưa tới, tiếng đã tới trước, trung niên gầy gò dò quét, rất nhanh đã tới trước mặt Tô Dật và Phong Kỳ Nhi.

Sau khi xuất hiện, gã cũng không

Sau khi xuất hiện, gã cũng không lập tức xuất thủ mà khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười cực kỳ khó coi, nụ cười này giống y con chuột.

- Quả nhiên còn có một tiểu nha đầu ở đây, dáng vẻ đúng là tươi ngon mọng nước nhỉ!

Tên trung niên nhìn Phong Kỳ Nhi nở nụ cười gian trá cùng dâm tà, nói:

- Lại dám gây sự ở đây, giết người của Thanh Viêm đường ta, vậy bắt ngươi lại coi như bồi thường đi! Đợi bản đường chủ hưởng thụ xong rồi còn có thể hiến cho Phong giáo chủ! Khà khà khà...

Gã hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Tô Dật, chỉ nhìn chằm chằm Phong Kỳ Nhi, cả người như say mê trong suy nghĩ nào đó.

- Ghê tởm! Chết tiệt!

Phong Kỳ Nhi nghiến răng nghiến lợi, bị tên trung niên nhìn vô cùng khó chịu.

Xung quanh một đám người chờ xem kịch vui lúc này cũng trợn trừng mắt, mỗi người đều lặng lẽ cười.

- Hà Quân tới rồi, hai người kia nhất định sẽ chịu không nổi! Chỉ tiếc tiểu nha đầu kia, nếu có thể để ta được sung sướng một lần thì hay quá! Khà khà khà...

Có người nuốt nước bọt, cười quái dị.

Đối với rất nhiều người ở Hỗn Loạn vực, mạng người có đôi khi chỉ dùng để mua vui mà thôi.

- Thiếu chút nữa đã quên mất, còn có một tên nhãi con ở đây nữa, vậy trước tiên giết ngươi đã đi.

Tên trung niên kia sau khi nhìn chằm chằm Phong Kỳ Nhi một hồi thì chợt nhìn về phía Tô Dật, sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh giọng nói.

Toàn thân gã tỏa ra ánh sáng màu vàng, năng lượng thuộc tính kim sôi trào, sức mạnh Nguyên Hư cảnh đang trào ra không ngừng, có khí độ lợi hại gào thét.

- Đi chết đi tên nhãi con!

Con ngươi của tên trung niên lóe lên, một bàn tay trong nháy mắt vung lên, lực lượng thuộc tính kim mạnh mẽ bao lấy biến thành một quang chưởng khổng lồ, đánh thẳng về phía Tô Dật.

Đồng thời, trong lòng gã không ngừng cười lạnh, tên này có lòng tin có thể dùng một kích đánh tên thanh niên trước mặt thành thịt vụn.

Người vây xem ở xung quanh lúc này cũng đều trở nên hưng phấn, cảnh tượng máu tươi bắn tóe chính là thứ mà bọn họ thích xem nhất!

Tay của tên trung niên áp xuống, nhưng đột nhiên chỉ thấy thân ảnh của tên thanh niên mặc cẩm bào chợt nhoáng lên, trở nên mờ nhạt.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chỉ thấy lưng áo hắn khẽ cong nhấc một cước lên, trong nháy mắt đã xuyên qua vòng sáng hộ thể quanh người tên trung niên, hung hăng đá lên lồng ngực gã.

Ầm một tiếng, thân thể của tên trung niên trong nháy mắt đã cong như con tôm lớn, bay ngược ra ngoài đập nát một căn nhà cách đó không xa, loạn thạch bay cuồn cuộn, trong nháy mắt trở thành một vùng phế tích.

- Chuyện này...

Mọi người vây xem giống như thiên nga bị bóp cổ, mỗi người duỗi dài cổ ra, cực kỳ sợ hãi.

Bang chủ Thanh Viêm bang, cường giả Nguyên Hư cảnh cấp cao lại không chịu nổi một kích như thế?

Không chỉ tên trung niên bị đánh bay, bọn họ còn nhìn thấy chưởng ấn màu vàng kim vỗ lên lên người tên thanh niên nhưng không hề có tiếng vỡ nát hay đồ sứ nổ tung nào.

Thanh niên mặc cẩm bào này lại như không có việc gì đứng ở đó, lúc này bắt đầu chậm rãi thu hồi chân lại.

- Gà đất chó sành mà thôi!

Tô Dật không thèm quan tâm mọi người xung quanh nghĩ như thế nào, hắn đạp bước, đi về phía tòa nhà mới bị phá.

Ở giữa một đống đá vụn, hắn tìm được tên trung niên, lúc này trên mặt đối phương máu me nhầy nhụa, thần thái cực kỳ uể oải, bị thương rất nặng, đứng dậy cũng khó khăn.

- Ngươi hẳn là Hà Quân rồi! Không thể không nói, cái miệng này của ngươi giống hệt cách làm người của ngươi, đều khiến người ta cảm thấy chán ghét như vậy! Ta khinh thường khi phải lấy tay giết ngươi, bởi vì sợ làm bẩn tay của mình!

Một cước của Tô Dật hung hăng đạp xuống lồng ngực tên trung niên khiến cho gã lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.