Chương 1254
Tô Tiểu Soái nghe vậy thì thoáng chốc đã bay đi, hạ vào đầu vai của Phong Kỳ Nhi cách đó không xa.
Tô Dật nhìn tên trung niên trước mặt, ánh mắt lóe lên.
Hắn mới đột phá tới Nguyên Hư cảnh cửu trọng cách đây không lâu, đối mặt với một vị Nguyên Hoàng cảnh như vậy, tuy chênh lệch một cảnh giới lớn nhưng hắn cảm thấy mình không khó để ứng phó.
Chỉ là khi đang suy tư, trên người Tô Dật đã tuôn ra tầng tầng nguyên khí cuồn cuộn trải ra hư không, dẫn tới chấn động hung mãnh.
- Tiểu tử Nguyên Hư cảnh, cũng không phải yếu! Đợi bản giáo chủ bắt giữ ngươi rồi nhất định sẽ tra khảo cho tốt!
Cảm nhận được sức mạnh của Tô Dật, Phong Dạ Minh vô cùng kinh ngạc, không ngờ thanh niên trước mặt lại là một vị Nguyên Hư cảnh cường đại.
Nếu là lúc trước gã còn cần cố kỵ, nhưng bây giờ gã đã là cường giả Nguyên Hoàng cảnh rồi, căn bản là không sợ!
Phong Dạ Minh bị người ta cắt ngang chuyện tốt, sắc mặt không khỏi thâm trầm. Bây giờ gã không muốn hỏi nguyên do thanh niên này xuất hiện ở đây, chỉ cần bắt giữ được đối phương thì sẽ có dư thời gian chậm rãi thẩm vấn!
Ôm ý nghĩ như vậy, nguyên khí thuộc tính hỏa hung hãn xông ra từ trong cơ thể gã, trong nháy mắt đã biến thành một con hỏa long khổng lồ, vặn người giữa hư không.
Xì xì...
Gỗ vụn đầy nền nhà bắt đầu bốc cháy rừng rực, lửa cháy vụt lên, đốt cháy tất cả.
Hỏa long ngẩng đầu rít gào, chợt hành động.
- Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng mà thôi, diệt ngươi dễ như chơi!
Giọng điệu như vậy vang lên từ miệng Tô Dật, trong chốc lát, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo!
Mắt nhìn hỏa long bay tới, hắn đứng thẳng tại chỗ bất động, tùy ý cho khí nóng rực chùm lên cơ thể mình.
Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn kịch liệt vận Ngự Thiên quyết!
Ong ong ong...
Một luồng lực linh hồn bá đạo dâng trào, giống như nước thủy triều dâng ào ào.
Lực linh hồn vô hình vô ảnh, chỗ nào cũng có mặt, thoáng chốc đã vọt tới đầu Phong Dạ Minh, làm cho cơ thể gã đột nhiên run lên, kinh sợ hãi hùng.
- Ngự Hồn sư!
Trong nháy mắt, Phong Dạ Minh đã ý thức được, thanh niên đứng đối diện mình là một vị Ngự Hồn sư cường đại!
Chỉ là trong mắt của gã, hai tay của tên thanh niên kia đang liên tục vung lên, bóp ra từng thủ ấn huyền diệu, tiếp theo quanh mình có vô số tiếng tàn hồn xuất hiện.
Ô ô...
Số lượng lớn tàn hồn bị kéo tới, hư ảnh mơ hồ như bách quỷ hành tẩu trong không khí, rồi nhanh chóng hội tụ bên người Tô Dật.
Trong thời gian ngắn, những tàn hồn đó ngưng lại, lực thuộc tính hỏa trào ra, cũng biến thành một con hỏa long khổng lồ, trong ánh mắt hoảng sợ của Phong Dạ Minh hung hăng đánh về phía con hỏa long của gã tạo ra.
Gào...
Hai con hỏa long gào thét không ngừng, cực kỳ cường hãn khuấy động không gian, nơi chúng đi qua, không khí như bị đốt cháy.
Ầm ầm...
Sau một lát, hai người bỗng nhiên va chạm, vang lên tiếng ầm kinh thiên động địa, trời đất quay cuồng.
Khí lãng nóng rực xốc lên, một ngọn lửa kinh khủng nhanh chóng bành trướng mở rộng.
Chẳng những Tô Dật không rút đi mà còn một cước đạp nứt mặt đất, đón lấy cơn sóng lửa này.
Cùng lúc đó, trong tay không ngừng kết thủ ấn phức tạp, lần nữa ngưng tụ một hư ảnh của Đại Địa Man Viên!
Rống rống...
Lực lượng thuộc tính thổ ngưng tụ ra Đại Địa Man Viên, thân hình như một ngọn núi nhỏ, song quyền đấm vào lồng ngực rồi rống lên một tiếng kinh thiên động địa, xé mở tầng tầng hỏa diễm, hung hãn đánh giết về phía trước.
Thân hình của Phong Dạ Minh lui lại mấy bước, gã vẫn hơi ngây người, vì thực lực của thanh niên đối diện mà cảm thấy kinh ngạc!
Cho tới khi Đại Địa Man Viên vọt tới trước mặt thì gã mới xuất thủ ứng phó.
- Ngự Hồn sư thật là lợi hại!
Phong Dạ Minh thì thầm trong miệng, nguyên khí thuộc tính hỏa trên người mãnh liệt trào ra, xích quả trên người bị ngọn lửa hun đỏ đậm, nhìn qua giống như đúc thành từ thép, tản ra lực mạnh vô cùng.
Hỏa diễm Minh Liệt bao lấy cả người Phong Dạ Minh, cháy hừng hực quanh thân gã, làm thân hình của gã như cao lên vài thước, biến thành một người hỏa diễm khổng lồ.
- Giết!
Phong Dạ Minh quát khẽ, bước chân ra đấu với Đại Địa Man Viên.
Cuộc chiến này dẫn tới rất nhiều sự chú ý trong Huyết Long giáo, nhưng không có bất kỳ người nào có can đảm tới gần, rất nhiều người đều đứng từ xa quan sát, người người cảm thấy chấn động.
Còn Tô Tiểu Soái và Phong Kỳ Nhi thì cũng lẳng lặng nhìn.
- Năng lực thao túng tàn hồn của Tô Dật thực sự rất mạnh!
Ánh mắt của Phong Kỳ Nhi nóng bỏng, khác với người khác, nàng cũng là một vị Ngự Hồn sư, có thể nhìn thấy rõ tàn hồn tuần không bị Tô Dật tùy ý điều động, tàn hồn bốn loại thuộc tính thổ, hỏa, thủy, phong đều bị hắn sử dụng.
Đồng thời, lực linh hồn cường đại triển khai rộng trong hư không làm cho Phong Kỳ Nhi cảm thấy kinh động.
- Đó là chuyện đương nhiên, bằng không làm sao làm lão đại của ta được!
Tô Tiểu Soái lại là dáng vẻ đương nhiên, trong nhận thức của nó, Tô Dật là lão đại của nó, tuyệt đối phải mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
- Không biết hắn có thể chiến thắng người kia hay không!
Phong Kỳ Nhi vẫn tự nói.
- Yên tâm đi, Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng mà thôi, nếu lão đại thực sự muốn giết hắn thì chỉ cần nhấc tay thôi!
Tô Tiểu Soái nhẹ nhàng ói, vừa chăm chú quan sát cuộc chiến, vừa đang quan sát động tĩnh chung quanh.
Nó muốn tìm những cường giả khác có khả năng xuất hiện, mục đích chính tới đây chính là muốn tìm kiếm mấy ngườ icủa Ngọc Đỉnh tông.
Trong ánh mắt của nó và Phong Kỳ Nhi, trong cuộc chiến dị thường kịch liệt, bàn tay của Đại Địa Man Viên tựa như một bức tường đá kiên cố hạ xuống từ không trung, hung hăng vỗ về phía Phong Dạ Minh.
Hay tay của Phong Dạ Minh giơ cao khỏi đầu, lực thuộc tính hỏa phun ra, hung hãn đánh một chưởng về phía Đại Địa Man Viên.
Trong nháy mắt hai người tiếp xúc, hai loại lực thuộc tính khác nhau điên cuồng nổ tung, rít gào.
Một chưởng của Đại Địa Man Viên như mang theo uy thế của thập vạn đại sơn, mang theo lực mạnh mẽ tuyệt đối với tư thế nang ngược, trong nháy mắt đánh lên khuỷu tay của Phong Dạ Minh, xương cốt vang lên tiếng răng rắc giòn vang.
⚝ ✽ ⚝
Một chưởng còn chưa xong, hư ảnh Đại Địa Man Viên đánh tiếp một chưởng nữa, đột nhiên tập kích ngang người Phong Dạ Minh.
- Ầm!
Phong Dạ Minh bị đánh trúng bay ngược ra ngoài, trong miệng phun máu, đập xuống đất.
- Nguyên Hoàng cảnh chỉ có chút thực lực này thôi sao, đã như vậy thì kết thúc thôi!
Ánh mắt của Tô Dật trầm lắng, nhẹ giọng nói.
Lực linh hồn của hắn bắt đầu khởi động, hai chân hư ảnh của Đại Địa Man Viên bỗng nhiên đạp một cái, đạp không bay lên, thoáng chốc rơi xuống trước người Phong Dạ Minh.
Gào gào
Một tiếng rít gào kinh khủng vang lên, một cước giơ lên hung hăng đạp lên ngực Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh vốn định phản kháng nhưng lực của Đại Địa Man Viên thực sự quá mạnh, lực của một cước giống như thái sơn đè lên đầu, vô cùng khủng bố, đánh cho hai tay gã gãy rời, giống như củi khô vậy!
Bên ngoài lồng ngực cũng xuất hiện một vết lõm đáng sợ.
Một vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh bị trấn áp nhanh chóng.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là người phương nào...
Phong Dạ Minh nằm trên mặt đất, khuôn mặt bởi vì đau khổ mà chuyển màu giống như gan heo.
Lúc này, gã thật sự đã sợ hãi tột cùng.
Nghĩ gã đường đường là cường giả Nguyên Hoàng cảnh lại bị đánh bại nhanh chóng trong tay một tên Nguyên Hư cảnh. Điều này khiến người ta khó có thể chấp nhận được.
Nhưng mà câu hỏi của gã Tô Dật không trả lời.