Chương 1265
Trong thoáng chốc, trong đám Huyết Dương tông có tiếng huyên náo/
Một người không muốn bị kiểm tra chính xác là có khả năng lớn chính là Tô Dật, hoặc là người có thù hận sâu sắc với Huyết Dương tông.
Cho dù như thế nào, người ở trong Hỗn Loạn vực dám coi rẻ Huyết Dương tông tuyệt đối rất ít/
- Tô Dật, xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!
Tất Tôn cười nhạt, sải bước ra đã di chuyển được khoảng cách hơn nghìn trượng, lực không gian như bóng với hình, trong nháy mắt đã vượt qua tất cả Nguyên Hoàng cảnh của Huyết Dương tông, nhanh chóng tới gần Tô Dật.
Cảm nhận được sức mạnh đó tới gần, Tô Dật nhất thời cảm thấy tê cả da đầu, nhưng trong ánh mắt thì hoàn toàn thâm trầm.
Trong đầm bát ngát này hoàn toàn trống trải, tầm nhìn không hề có vật gì che chắn, cho dù bỏ chạy về phía nào đều không thể tránh được truy sát của Huyết Dương tông.
Huống chi, đối phương có mấy vị Nguyên Tông cảnh ở đây, đối với Tô Dật thì hầu như không còn đường nào để chạy.
- Huyết Dương tông, tất cả thù mới nợ cũ, một ngày nào đó nhất định đòi lại từ các người!
Tô Dật lạnh lùng nói, ánh sáng nguyên khí tỏa khắp nơi, gào thét nhào xuống đầm.
⚝ ✽ ⚝
Bùn đất mềm nhũn cùng cỏ đã mục ở bên dưới thoáng chốc xuất hiện một cái lỗ lớn.
Tô Dật không chút nghĩ ngợi, đâm đầu thẳng vào trong đó.
Mùi bùn nhão mục nát dũng mãnh ào vào mũi miệng, ánh mắt hoàn toàn đen kịt, nhưng trong đầu hắn toàn toàn trấn tĩnh.
Lòng bàn chân dâng lên nguyên khí mở một lối đi, tiếp tục chìm xuống phía dưới.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Phía trên có một tiếng rít vang lên, tiếp đó là tiếng tấn cung hung mãnh, xung quanh ao đầm đều nổi sóng bồng bềnh.
Tô Dật bị chấn động làm huyết khí toàn thân quay cuồng không ngừng, năng lượng kinh khủng xuyên thấu qua bùn đất truyền lên người khiến hắn phải kêu rên, suýt nữa đã phun ra máu tươi.
Cũng may bùn đất hấp thu đa số sức mạnh đó, bằng không chỉ một chưởng này, Tô Dật không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng.
Đồng thời sau chấn động này, Tô Dật cảm thấy tốc độ di chuyển của mình nhanh thêm mấy phần.
Hắn không quan tâm, tiếp tục lặn xuống.
Giữa ao đầm hoàn toàn mềm nhũn, càng đi xuống bùn đất càng lỏng hơn, tới cuối cùng giống như bùn nhão vậy.
Tô Dật không để ý chuyện nước bùn ướt sũng áo bào, thu liễm toàn bộ khí tức trên người lại rồi bắt đầu di chuyển ở vùng bùn nhão.
- Trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?
Phía trên, Tất Tôn dừng bên cạnh vũng bùn, phía sau có vài tên Nguyên Hoàng cảnh chạy tới, vội vàng hỏi.
- Tiểu tử kia chắc chắn là Tô Dật, hắn không trốn được đâu!
Khuôn mặt của Tất Tôn âm trầm, gã không ngờ lại tìm được Tô Dật ở đây, nhưng dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng lại để hắn trốn được vào trong ao đầm.
Suy nghĩ chốc lát, Tất Tôn nói:
- Mấy người các ngươi đi tìm ở phía dưới, Tô Dật chỉ có Nguyên Hư cảnh, các ngươi dư khả năng bắt được hắn! Nếu như con chim huyết mạch phượng hoàng ở bên cạnh hắn thì còn cần cố kỵ, hiện tại chỉ có mình hắn thì tuyệt đối là chắp cánh cũng khó thoát.
- Hướng mà tiểu tử kia đi là phía kia, các ngươi nhanh đuổi theo.
Cuối cùng, Tất Tôn căn cứ vào lực linh hồn điều tra động tĩnh, ngón tay chỉ một hướng, nói.
- Vâng, trưởng lão!
Mấy vị Nguyên Hoàng cảnh nghe vậy thì nhao nhao đồng thanh nói.
Sau đó, từng người đâm đầu vào trong ao đầm, không chút do dự.
Tất cả mọi người của Huyết Dương tông đều biết, trên người Tô Dật tồn tại lợi ích cực kỳ lớn, chỉ cần có thể bắt giữ được hắn tất sẽ được tông môn khen thưởng cực lớn.
Quan trọng nhấy là con chim phượng hoàng nhỏ kia không ở đây, bằng không cho dù đám cường giả Nguyên Hoàng cảnh này cũng không làm gì được, nhưng mới rồi chỉ có một mình Tô Dật, tất không gây khó khăn quá lớn.
- Tên nhãi con, sớm muộn ngươi cũng sẽ rơi vào tay lão phu!
Mắt nhìn trong ao đầm khôi phục lại sự bình tĩnh, Tất Tôn lẩm bẩm.
Linh hồn lực của gã xuất động, kiểm tra từng động tĩnh nhỏ trong ao đầm, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào để bắt giữ Tô Dật.
Những người còn lại của Huyết Dương tông thì lúc này đã tra hỏi xong, đám Vu Cửu U, Phù Động Huyền đi tới bên cạnh Tất Tôn, những tán tu và thế lực nhỏ thì đều cho đi.
Tất cả mọi người của Huyết Dương tông tản ra, ngoại trừ Tất Tôn thì còn có mấy vị cường giả Nguyên Tông cảnh cũng đang không ngừng tra xét.
- Lão phu không tin ngươi có thể lặn mất tăm!
Tất Tôn cười lạnh không ngừng.
Sâu trong ao đầm, bơi giống như một con rắn bùn, dồn tốc độ tới cực hạn.
Phía sau cuồn cuộn bùn nhão, có khí tức cường đại không ngừng tới, không cần suy nhiều, nhất định là truy binh của Huyết Dương tông.
- Ao đầm này quá lớn, không biết làm thế nào mới chân chính thoát thân được.
Tô Dật vừa đi về phía trước vừa suy tính.
Ao đầm vô cùng mênh mông, lúc ở phía trên nhìn không thấy bến bờ, lúc này càng mờ mịt hơn, không thể phân biệt được phương hướng.
Ở trong hoàn cảnh này muốn bình yên thoát thân thực sự là quá khó.
- Trước tiên cần phải nghĩ biện pháp giải quyết hết mấy con rệp phía sau mới được!
Toàn thân Tô Dật cố gắng thu liễm khí cơ hết mức, trong lòng tự nói.
Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó cơ thể đột nhiên gập lại, đột nhiên lặn về một hướng khác.
Nhưng mà hắn vừa mới khẽ động, phía trên liền truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, toàn bộ ao đầm tựa như muốn sôi trào.
Rất rõ ràng, động tác của hắn dẫn tới sự chú ý của đám Tất Tôn, dù sao cũng là cường giả Nguyên Tông cảnh, mặc dù có ao đầm thật dày cách trở nhưng vẫn có thể thoogn qua linh hồn lực để tìm vị trí của hắn.
- Không được, chỉ cần có động tác gì nhất định sẽ bị phát hiện ra phương hướng, rất khó chạy thoát.
Tô Dật không ngừng suy nghĩ biện pháp, trừ phi mình giả thành một người chết, hòa một thể với ao đầm, bằng không cho dù thu liễm khí tức cũng nhất định sẽ có động tĩnh truyền ra.
Nhưng nếu bất động tại chỗ không khác gì đang chờ chết.
- Trước tiên giải quyết hết các ngươi rồi tính!
Trong lòng Tô Dật thầm nghĩ, toàn thân bị bùn nhão bao lấy chặt chẽ.
Nhưng đột nhiên ở trong bùn nhão xuất hiện thần huy óng ánh lan tỏa, chiếm sáng trong phạm vi lớn quanh đó.
Không gian thần bí được hắn mở ra, Tô Dật lập tức vọt vào trong ánh sáng nóng bỏng.
- Ồ, sao khí tức lại đột nhiên biến mất?
Phía trên ao đầm, Tất Tôn cùng mấy vị Nguyên Tông cảnh đột nhiên thấy kinh ngạc.
Ở trong cảm giác của bọn họ, khí tức của Tô Dật đã hoàn toàn không thấy nữa, phía dưới cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
- Không phải là chán sống nên muốn nhân cơ hội đánh lén chứ?
Có người cười lạnh nói, nhưng thần thái ung dung, hoàn toàn không thấy căng thẳng.
Tô Dật có tu vi Nguyên Hư cảnh, đối mặt với vài cường giả Nguyên Hoàng cảnh căn bản là không có lực phản kháng, mọi thứ chỉ là phí công giãy dụa mà thôi.
Tất Tôn cũng hoàn toàn không nóng nảy, chỉ lẳng lặng chờ.
Nếu như trong thời gian dài Tô Dật không có động tĩnh gì, tất gã phải tự mình xuống xem thử.
- Lão đại, ngươi làm sao vậy?
Khi Tô Dật tiến vào không gian thần bí liền dẫn tới sự chú ý của Tô Tiểu Soái, nhất thời nhào tới bên cạnh hỏi.
- Tô Dật, có chuyện gì thế?
Phong Kỳ Nhi cũng đi tới bên cạnh hắn, có phần căng thẳng hỏi.
Không thể không nói, lúc này cả người Tô Dật chật vật rất giống một con khỉ bùn, chỉ có hai mắt là vẫn sạch sẽ.