Chương 1274
Tất Tôn giận tím mặt, lực lĩnh vực tuyệt đối tựa như một lao tù vô hình đánh về phía Tô Tiểu Soái.
Nhưng chỉ nhìn thấy Hồ Khôn vung tay lên, cũng đánh ra một khí cơ vô hình, va vào sức mạnh của Tất Tôn.
⚝ ✽ ⚝
Tiếng vang dội thật lớn kèm theo sóng gợn khuếch tán, không gian bị đè tới vặn vẹo, tạo thành nếp uốn.
Hai lực lượng cắn nuốt, ghìm chặt lấy nhau rồi nhanh chóng trung hòa, tán loạn.
Vốn dĩ hai phe nhất lưu lực mạnh hợp lực tra xét bí cảnh lại vì Tô Tiểu Soái mà động thủ lẫn nhau.
- Tất Tôn, muốn diễu võ dương oai thì ngươi tìm nhầm người rồi, Thương Vân điện ta không phải quả hồng mềm cho ngươi tùy ý bóp! Bí cảnh còn chưa chân chính mở ra, bản tọa không có hứng tranh đấu với ngươi, nhưng nếu ngươi không bỏ qua thì Thương Vân điện ta cũng không ngại chơi đùa với ngươi đâu!
Ánh mắt của Hồ Khôn lợi hại, lẳng lặng nhìn Tất Tôn nói.
Đối mặt với ánh mắt như thế, trong lòng Tất Tôn oán hận không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng hất tay, nói với mọi người ở bên cạnh:
- Chúng ta đi! Có điều việc hôm nay Huyết Dương tông ta nhớ ký rồi!
Nói xong, nhóm người nhanh chóng bay về phía xa.
- Tiểu tử không cần phải sợ, có bọn ta ở đây, Huyết Dương tông không dám xuống tay với ngươi đâu.
Nhìn theo đám Tất Tôn rời đi, Hồ Khôn nhanh chóng tới cạnh Tô Tiểu Soái nói vậy.
- Ta không sợ bọn chúng.
Tô Tiểu Soái nhẹ giọng nói, cũng không nói cảm ơn với Hồ Khôn, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía lúc trước đám Tô Dật biến mất.
Nó đích thực là không sợ Huyết Dương tông, cho dù đối mặt với mấy vị Nguyên Tông cảnh, mặc dù không thể chiến thắng mà muốn đủ lông đủ cánh trốn đi cũng dễ như trở bàn tay.
Hồ Khôn chỉ khẽ cười khổ, con huyết mạch phượng hoàng này thật đúng là tính khí không nhỏ, cũng không làm sao lại đi theo phía sau Tô Dật.
- Tin tức nơi đây sẽ lập tức truyền vào trong điện, hẳn là sẽ kinh động tới mấy vị lão tổ rồi.
Hồ Khôn lại nói rồi dẫn theo mọi người rời đi, chuẩn bị rút lui về phía xa lẳng lặng chờ.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Mọi người của Cửu Tinh cốc nhìn thấy tất cả, cuối cùng Nhiếp trưởng lão nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Tô Tiểu Soái, nói như vậy.
Đường Vọng thấy vậy thì không nói thêm gì, rời đi cùng mọi người.
Động tĩnh lần này tất sẽ gây nên sóng lớn ở Hỗn Loạn vực, tin tức ở nơi này sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để truyền đi, truyền tới các tông môn.
Chỉ có điều tất cả chuyện này đối với những người đã biến mất thì chỉ là râu ria thôi.
Khi ánh sáng kỳ dị đâm thủng thân thể, sau đó Tô Dật chỉ cảm thấy thân thể tan rã như hóa thành ánh sáng.
Tiếp theo trong một chớp mắt xuất hiện trong ý thức là một vùng biển sáng.
Chỉ là ở giữa vùng biển sáng này lại tràn đầy vẻ huyết hồng nhức mắt, lực huyết tinh đáng sợ tiến vào thân thể khiến người ta run sợ.
Khi hắn lần nữa mở hai mắt ra cũng phát hiện mình đang ở trong một không gian khác, như mọi người bên ngoài suy đoán, độc nhất vô nhị.
- Nơi này là ở trong bí cảnh sao?
Tô Dật ngoảnh đầu qua lại xua đi sự mê man, tự lẩm bẩm.
Hắn quan sát bốn phía, phát hiện trong không gian này vô cùng quỷ dị, đỉnh đầu không có bầu trời mà là từng vùng máu màu ám trầm.
Dưới chân là mặt đất vô biên vô tận màu đen, cùng núi đồi, không có một ngọn cỏ nào, như lòng dòng sông máu khô khốc.
Xung quanh tràn ngập tử khí không có chút sóng sinh mệnh nào, chỉ có một màu duy nhất, không khí cực kỳ tiêu điều, mờ nhạt.
Nơi đây giống như địa ngục, tự dưng như có tiếng âm hồn gào rít giận dữ liên tiếp khiến người ta phát lạnh cả người.
- Đây là nơi quỷ quái nào nhỉ?
Tô Dật bắt đầu nhíu chặt chân mày, ý thức được khi có ánh sáng đâm vào cơ thể mình, đại khái là mang theo lực không gian dẫn hắn tới nơi này.
Lúc đó hắn cũng nhìn thấy có rất nhiều người cùng nhau biến mất, chỉ có Nguyên Tông cảnh có mặt thành công dẫn theo rất ít người rời xa được, cũng không biết cụ thể có bao nhiêu người tới nơi này giống mình.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, đồng thời Tô Dật chưa từng trải qua, tràn đầy sự bất ngờ làm trong lòng hắn vô cùng không chắc chắn.
- Nếu là bí cảnh thì hẳn là sẽ có sự bất phàm riêng!
Tô Dật trầm tư một chút, sau đó cơ thể lướt lên hạ xuống một sườn đất nhỏ cao khoảng mười mấy trượng, chuẩn bị kiểm tra tình cảnh xung quanh một chút.
Nhưng mà khi hắn vừa đứng lên sườn đất thì nghe một tiếng két thanh thúy vang lên, dưới chân mềm nhũn.
Trong lòng Tô Dật hơi kinh sợ, cơ thể đằng không bay lên, kinh dị nhìn phía dưới chân.
Chỉ thấy chỗ hắn mới đứng lúc này lại xuất hiện một lỗ thủng đen ngòm khoảng sáu tước vuông, đang yên ổn lại đột nhiên sụp xuống.
Mang theo sự nghi hoặc, Tô Dật tới gần nhìn tử, ở xung quanh lỗ thủng, bên dưới đất đai màu đen ngòm thật dày là hai mặt cắt lộ ra trước mặt, kích cỡ tương đương bàn tay.
- Đây là...
Tô Dật tự tay sờ lên mặt cắt thử, trên ngón tay mang theo màu đen, cùng với bề mặt mặt cắt tiếp tục rơi xuống từng miếng vụn nhỏ.
Trong giây lát, hắn như nghĩ tới điều gì đó, bàn tay đánh ra khí cơ mãnh liệt đánh bay mảng lớn đất màu đen bao bên trên.
Két...
Lại có một tiếng giòn vang vang lên, sau khi đất bay lên, một thứ dạng như thanh trường côn cũng rơi xuống, Tô Dật nhanh tay nhanh mắt túm được.
Cầm lên nhìn thử, trong nháy mắt hắn hít vào một hơi khí lạnh.
- Đây là xương cốt của sinh linh!
“Trường côn hắn cầm trong tay dài khoảng một nửa chiều cao của hắn, chỉnh thể thì vô cùng tráng kiện, rộng khoảng một cái chậu rửa mặt, dùng hai tay cầm như ôm một đoạn cây lớn vậy.
Trong nháy mắt, Tô Dật liền phân biệt được, đây là một đoạn xương cốt sinh linh.
Trong tầm mắt, toàn bộ xương cốt đều màu đen, chỉ có vị trí trung tâm nhất là có thể một chút màu trắng lẻ loi.
Hiển nhiên, cái xương này đã bị bên ngoài ăn mòn, từ trong ra ngoài đã mất đi màu sắc vốn có, biến thành dáng vẻ như bây giờ.
- Một sườn đất lớn như vậy, chẳng lẽ...
Tô Dật cầm xương trong tay lần nữa tụ khí cơ lại, đánh từng chưởng ra, đánh văng toàn bộ đất đai màu đen thật dày trên sườn đất đi.
Lúc này hắn đã cẩn thận hơn không ít, khống chế được sức mạnh, cố gắng không phá đi chỉnh thể của xương cốt.
Nhưng mà vẫn không thể tránh được, tiếng ken két thi thoảng vẫn vang lên.
Sau một hồi lâu, Tô Dật đứng nơi vốn dĩ là sườn đất, quan sát.
Trong mắt là một bộ xương to lớn đứng ở đó, chỉnh thể rỗng tuếch, tựa như được điêu khắc ra vậy.
Nói là đứng ở đó, nhưng so với hình thể của Tô Dật thì khung xương đang nằm dưới đất.
- Bộ xương lớn như thế, đây là sinh linh bậc nào?
Trong lòng Tô Dật vô cùng khiếp sợ, toàn bộ khung xương cao ít nhất mười trượng, hẳn là một con vật khổng lồ.
Chỉ nhìn thân thể đơn thuần thôi, bốn cái xương đùi to lớn ở hai bên giống như một loại tẩu thú, như sư tử hoặc hổ, nhưng cụ thể thì cũng không phân biệt rõ được.
Chỉ có điều có thể xác nhận, con vật này tuyệt đối là đáng sợ, nếu đứng thẳng lên cao chừng hai ba chục trượng là ít nhất, chiều dài có thể tới năm mươi, sáu mươi trượng!
Tẩu thú to lớn như này, Tô Dật dường như chưa từng gặp, lúc còn sống hẳn là hùng mạnh không ai bằng.