Chương 1277
Từ trên người con tử vật này không có cách nào nhận được nhiều tin tức hơn, Tô Dật không tiếp tục tốn thời gian nữa, quay người bay về phía Phong Kỳ Nhi, sau đó dẫn theo nàng tới trước mặt năm võ giả Nguyên Chân cảnh.
- Đa tạ... Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!
Năm người còn chưa tỉnh hồn, sau khi gấp rút thở hổn hển mấy cái liền khom người nói tạ ơn với Tô Dật.
Tình cảnh vừa nãy bọn họ đã nhìn thấy tất cả, thiếu niên trước mặt chỉ gặp thoáng qua tử vật đã khiến sài lang phải rơi xuống đất, không bò dậy nổi.
Năm người cũng không hiểu thiếu niên này làm như thế nào, nhưng thủ đoạn như vậy, tuyệt đối còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Ở trong mắt bọn họ, thiếu niên này nhất thời tràn đầy sắc thái thần bí.
Đối với chuyện đó, Tô Dật vẫn chưa giải thích thêm gì, chỉ mời bọn họ đồng hành.
Bởi nhiều hơn năm người, lần này Tô Dật không chọn phi hành mà là cùng nhau chạy.
Sau khi dùng mấy viên đan dược, năm tên Nguyên Chân cảnh cũng dần dần khôi phục một ít.
Thông qua lời nói của bọn họ, Tô Dật biết năm người này đều là tán tu, sau khi tiến vào di tích thì cũng bị phân tán ở những nơi khác nhau, nhưng khoảng cách không xa lắm nên nhanh chóng gặp.
Vì sợ hãi với vùng đất không biết, năm người kết bạn đồng hành.
Nhưng trong vô tình đã kinh động tới con tử vật sài lang kia, bị đuổi gần một canh giờ, sử dụng toàn bộ khí lực để chạy trốn.
- Nhóm bọn ta lúc đầu có chín người, chỉ có điều bốn người khác đều đã táng thân trong miệng sài lang rồi.
Một hán tử trung niên còn chưa nguôi sự khiếp sợ, thân thể run lên nhè nhẹ, nói.
Nếu như không phải mấy người đã chết kia kéo dài chút thời gian, chỉ sợ bọn họ cũng đã gặp bất trắc.
Tô Dật trầm mặc không nói, sài lang đã chết nhiều năm mà dư uy vẫn còn tồn tại.
Nếu như không phải thiếu đi một cái chân sau, mấy vị võ giả Nguyên Chân cảnh này sợ là đã táng thân trong miệng sói rồi.
- Sợ là nơi này còn có rất nhiều tử vật khác loài khác.
Lại có một vị nam tử hơn bốn mươi lên tiếng, mang theo vẻ lo sợ không yên.
Mấy người khác cũng kinh sợ, đi tới nơi quỷ dị không rõ này căn bản không giống bí cảnh thông thường, mặc dù tràn ngập hung hiểm nhưng mang theo cơ duyên lớn.
Nhưng nơi đây thì chỉ có tử khí vô cùng vô tận, càng không nói tới lợi ích gì.
Tô Dật vẫn không nói thêm gì, chỉ nhíu mày.
Con đường phía trước khó liệu, nhưng nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài mới được, cũng không thể chờ mãi ở đây, chờ cường giả bên ngoài mở di tích ra cứu bọn họ.
Thấy hắn không nói lời nào, mấy vị tán tu cũng không nhiều lời nữa.
Trong lòng bọn họ cảm thấy thiếu niên này tu vi cường hãn, tuổi còn nhỏ đã có thể bay lên trời, vô cùng có khả năng tới từ một trong những thế lực nhất lưu.
Bọn họ muốn hỏi rõ nhưng lại không dám hỏi.
Kế tiếp, Tô Dật và Phong Kỳ Nhi đi đầu, dẫn năm người cùng đi.
Dọc theo đường đi cũng khá yên bình, không lần nữa gặp phải tử vật tập kích, cũng không nhìn thấy nơi biển hoa Táng Linh nào khác.
Nhưng vòm trời huyết sắc, mặt đất bát ngát màu đen khiến người ta cảm thấy khó chịu không nói ra được.
Lại qua thêm hơn nửa canh giờ nữa, lần nữa gặp thêm mấy người, tu vi cũng không quá mạnh, một nửa đều là võ giả Nguyên Linh cảnh, Tô Dật nhét hết vào trong đội ngũ.
Những người này đối với hắn thì cũng không coi là người ngoài, dù sao bây giờ hắn không biết mình nên đi về nơi nào.
Ở nơi cổ quái này, có nhiều người đồng hành thì lá gan sẽ lớn hơn chút.
Đoàn người giống như con ruồi không đầu đi xung quanh trong di tích, hai mắt tối thui.
Chỉ có điều sau nửa ngày, khi Tô Dật gặp thêm mấy người nữa thì bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu sợ hãi.
- Tô Dật, hắn là Tô Dật!
Có người nhận ra thân phận của Tô Dật, dù sao trên quảng trường trong thành Cửu Tinh, trước đây có quá nhiều người mắt thấy cảnh tượng trên đại hội Liên minh, ấn tượng với Tô Dật quá sâu sắc, muốn quên cũng không thể quên.
Sau khi biết được thân phận của hắn, mọi người xung quanh đều thêm lòng kính sợ với thiếu niên này.
Nhưng mà Tô Dật lại không để ý tới, hắn quan tâm tới chuyện khác hơn:
- Nguyên Nguyên Hoàng cảnh cũng bị kéo vào nơi này, phải nghĩ cách tìm được bọn họ!
Cùng nhau di chuyển, thu nạp võ giả có tu vi cũng không quan tâm mạnh yếu, chỉ có mình hắn là Nguyên Hư cảnh.
Tô Dật cảm thấy cần phải tụ tập nhiều cường giả hơn, như vậy mới có thể tra xét di tích, biết rõ tất cả, nghĩ cách rời khỏi nơi đây.
Sau khi thấy được những chuyện quỷ dị ở đây, hắn cũng không có ý tưởng an tâm ở lại đây.
Không thể không nói, trong khoảng thời gian tiến vào di tích, Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong cơ thể Tô Dật lại thường xuyên không khống chế được mà vận chuyển, đồng thời tốc độ cực nhanh.
Chuyện này không hề bình thường, từ sâu xa, nơi đây dường như có gì đó sinh ra liên kết vô hình với Tô Dật.
Lần nữa phát hiện ra một cây quái dị, có dao động thần kỳ, lúc này ngay cả Tô Dật cũng không gọi nổi tên của nó.
Tô Dật áp dụng phương thức cẩn thận lấy cây kỳ dị này lên, bỏ vào túi không gian để mang ra ngoài cho đại ca Tây Vô Tình xem thử xem có giá trị gì không..
Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, trong di tích không có mặt trăng mặt trời, ánh sao, cũng không có buổi tối, sắc trời chỉ có một màu bất biế, vĩnh viễn là dáng vẻ trầm lặng đe dọa kia.
Mọi người đội ngũ cũng từng bước lớn mạnh, đạt tới quy mô ba mươi, bốn mươi người, đồng thời cũng có hai người Nguyên Hư cảnh khác gia nhập.
Khi tất cả mọi người biết thanh niên cầm đầu chính là tông chủ Bá Vương tông Tô Dật thì trong mắt đều là sự kính nể.
- Nếu cứ tiếp tục tiến lên như vậy thì tốc độ quá chậm, vẫn nên phái người đi xung quanh tìm hiểu là hơn. Bất kể nói như thế nào, trước tiên tụ tập nhiều nhân thủ hơn rồi mới thảo luận chuyện kế tiếp.
Tô Dật cau mày, nói với hai người Nguyên Hư cảnh khác.
- Chỉ có thể như thế!
Hai người đều gật đầu, nếu không nghĩ ra cách khác thì không biết sẽ phải tiếp tục ở nơi quỷ quái này bao lâu nữa
Tốt nhất có thể tụ tập một nhóm Nguyên Hoàng cảnh rồi cùng nhau thăm dò.
Nghĩ là làm, Tô Dật thông báo với mọi người một tiếng rồi bay lên ngang trời, di chuyển về phía trước tra xét tình huống.
Để ổn thỏa, hắn còn dẫn theo Phong Kỳ Nhi tránh xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Người của Hỗn Loạn vực hầu như đều phải trải qua thời gian đao kiếm nhiễm máu, để Phong Kỳ Nhi đi cùng bọn họ, Tô Dật không quá yên tâm.
Hai vị Nguyên Hư cảnh khác cũng lướt đi, ước định thời gian quay lại.
Đại đội dựa theo chỉ dẫn, tiến về phía trước.
Trong di tích hoàn toàn tĩnh mịch, nếu có người sống ở gần đó, bằng vào thị lực của Nguyên Hư cảnh, từ xa là có thể nhìn thấy rồi.
Tô Dật dẫn theo Phong Kỳ nhi bay ra ngoài rất xa, không ngừng tra xét, khi tìm người đồng thời cũng quan sát xem còn có cây cối quỷ dị gì không.
Không gian lớn như vậy không xuất hiện chút sức sống nào, ẩn giấu không biết bao nhiêu xương khô.
Dưới bầu trời màu đỏ chiếu rọi lại tăng thêm sự quỷ dị.
- Đến nơi như này lại còn có tâm tư tranh đấu.
Sau đó không lâu, Tô Dật và Phong Kỳ Nhi lần nữa nhìn thấy hai người, chợt di chuyển, chém giết lẫn nhau, máu tươi bắn ra, không biết là kẻ thù gặp lại hay là thấy hơi tiền nổi máu tham.
Tô Dật không để ý tới hai người này, nếu muốn đánh đánh giết giết thì trước tiên để bọn họ phân thắng bại rồi bàn.
Lúc này chuyện cấp thiết nhất là tìm được cường giả chân chính, đây mới là chính sự.