Chương 1280
Hoàn toàn không nghĩ ra mấy vấn đề này, Tô Dật cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn dẫn theo Phong Kỳ Nhi bỏ mạng chạy trốn về một hướng.
Thực lực của tử vật cường hãn, hình như đang xuất hiện càng ngày càng nhiều, dường như có liên quan tới hướng mà hắn đi.
- Hướng chúng ta đi có phải là nơi trung tâm của di tích không?
Phong Kỳ Nhi được Tô Dật mang theo, trên mặt có vẻ lo lắng, nàng cũng nhìn thấu điểm này.
- Chỉ có thể giải thích như vậy.
Tô Dật gật đầu, phía sau có khí độ lợi hại phá không mà đến, tập kích phía sau lưng, kình phong gào thét như thể tê thiên liệt địa.
Tử vật dùng sức mạnh cơ thể thuần túy để tấn công, thi thoảng sẽ có sự lay động.
Xoẹt...
Dưới phong mang sắc bén tập kích, Tô Dật chỉ cảm thấy vòng bảo hộ bằng nguyên khí phía sau lưng bị cự lực xé rách, bước chân không khỏi chuyển, lấy thân pháp vội vàng tránh né, may mắn tránh được chỗ yếu hại.
Tuy là vậy, thịt phần lưng của hắn cũng bị kéo thành một vết máu dài.
- Tử vật này quá mạnh mẽ, không thua gì một vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh lục trọng xuất thủ, thậm chí là còn hơn!
Trong lòng Tô Dật đánh giá vậy, có phán đoán đại khái với thực lực của tử vật.
Cũng may phi cầm không có linh trí, chỉ biết công kích trực tiếp, bằng không thực lực bộc phát ra sẽ càng mạnh hơn.
Khi Tô Dật đang suy tính, tử vật liên tiếp tấn không tới, tựa như không biết mệt mỏi.
Tô Dật nhanh chóng trốn chạy, tốc độ thúc giục tới cực hạn, nhanh chóng lướt qua khoảng cách trên trăm dặm.
Mà trên người hắn cũng lần nữa tăng thêm mấy vết thương.
- Tô Dật, ngươi thế nào rồi?
Phong Kỳ Nhi vô cùng sốt ruột nhưng lại không thể làm gì.
- Không có việc gì, đều là vết thương ngoài da, vấn đề không lớn. Nhưng thứ này đuổi ở phía sau quá đáng ghét, không nghĩ cách thoát khỏi nó thì sớm muộn cũng sẽ bị kéo chân tới chết.
Tô Dật nói, tử vật như có khí lực dùng không hết, thế tiến công liên miên bất tuyệt, phải nghĩ cách thoát khỏi mới được.
Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong, linh hồn lực lại phát hiện, phía sau vùng đất mới vừa đi qua lần nữa có một con tử vật chui ra ngoài.
Xông qua không xa, lại có một con nữa.
Trong nháy mắt, ba con tử vật mạnh mẽ đuổi theo không bỏ, sức mạnh cực lớn cuốn lên không, mỗi con sợ là đều không thua gì con sài lang mà đầu tiên Tô Dật gặp phải, có thể khuấy động không gian.
- Tiếp tục như vậy không phải cách hay.
Tô Dật vã mồ hôi trán, nếu tiếp tục như vậy thì mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tử vật xử chết.
Nếu thật không được thì chỉ có thể trốn vào không gian thần bí.
Nhưng nếu như vậy, muốn ló đầu ra còn khó hơn, hơn nữa còn có khả năng dẫn tới sự chú ý của những người khác, đến lúc đó bí mật lớn này xem như không có cách nào giữ được nữa.
Xuy xuy...
Đúng lúc này, một tia phong nhận bén nhọn phá không đánh vào lưng Tô Dật.
Máu thịt thoáng chốc như bị một luồng lực kỳ bí tác động, hóa thành mưa máu.
Tô Dật không cần nhìn đã biết phía sau lưng tất đã xuất hiện một lỗ máu.
Phong Kỳ Nhi lại không việc gì, được hắn gắt gao che ở trước người, không bị thương chút nào.
Phía dưới, thi cốt của hai con tẩu thú vĩ đại nhảy lên một cái, bắn lên không trung, muốn xé Tô Dật thành phấn vụn.
- Ngươi tới phía trước chờ ta, để ta chặn bọn nó lại.
Tô Dật quát lên một tiếng lớn, lợi dụng lực ném Phong Kỳ Nhi ra ngoài, lăn vài vòng ở trên đất phía xa rồi mới dừng lại.
Bị một đám tử vật đuổi giết liên tiếp, Tô Dật đã nổi giận.
Hắn giận dữ vặn người, thánh khí Thiên Tinh Kinh Phách xuất hiện ở tay, trong cơ thể, Hỗn Nguyên Chí Tôn công nhanh chóng vận chuyển.
Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong thời gian này không tự chủ vận chuyển, Tô Dật sợ vì vậy mà dẫn tới dị biến nên dọc theo đường đi vẫn cố tình áp chế.
Mà lúc này sức áp chế vừa mở ra, sức mạnh kinh khủng giống như biển lớn sôi trào, nguyên khí hùng hồn bay múa trên không trung, sinh ra ánh sáng rực rỡ.
Sức mạnh to lớn xuất hiện giống như một vị Thánh linh giáng trần, có thể chinh phạt tất cả.
- Giết!
Trong mắt Tô Dật trong vắt, huy động Thánh khí, vừa ra tay chính là sát chiêu đáng sợ, một đao mang rực rỡ mang theo tiếng gào thét bỗng nhiên bổ về phía một con tử vật tẩu thú đang nhảy lên không trung.
Cùng lúc đó, dưới chân hắn có nguyên khí lượn lờ, thi triển Phù Dao Bách Biến bộ chuẩn bị dùng hết sức né tránh hai con tử vật phía sau.
Chính là trong một chớp mắt đó chém ra một đao, xuất hiện tình huống khiến người ta cực kỳ ngạc nhiên.
Xoẹt...
Đao mang xé trời, sức mạnh to lớn tỏa ra chém con tử vật tẩu thú thành hai nửa, xương vỡ bay tán loạn.
Nhưng Phù Dao Bách Biến bộ của Tô Dật vừa mới sinh ra thay đổi thì đã ngoài ý muốn nhìn thấy một con tử vật tẩu thú khác cũng giống với phi cầm tử vật, trong nháy mắt sức mạnh hao hết, thế công tạo ra cũng dừng lại, trong nháy mắt như chết hẳn.
Cơ thể hai con đều mềm đi, vô lực, ngã xuống mặt đất tạo thành hai tiếng ầm vang lớn.
- Chuyện này...
Tô Dật dừng lại cách đó không xa, hai mắt trừng to như chuông đồng, há miệng không biết nên nói gì.
Kết quả như vậy làm cho đầu óc hắn ngẩn ra, tử vật một khắc trước còn hung hãn vô cùng, sở hữu uy thế sấm sét, tựa như muốn giết phá tất cả.
Nhưng trong nháy mắt, tất cả đều dừng lại.
Hắn khó hiểu, hoàn toàn không biết tại sao lại như thế.
- Trong này nhất định có nguyên do gì đó!
Tô Dật tự lẩm bẩm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thật nhanh tới trước người Phong Kỳ Nhi cách đó không xa, rồi sau đó mới tỉ mỉ suy nghĩ.
Tử vật cường đại là chuyện không thể nghi ngờ!
Nếu không thì không thể truy kích nhiều võ giả phải chạy trốn tứ phía như vậy được, ngay cả Nguyên Hoàng cảnh như Cao Thương trưởng lão cũng bị thương vì chúng.
Đồng thời, thứ này thật biết giết người.
Nhưng mà mới rồi nhìn thấy cũng là tình huống ngoài dự liệu.
- Trước đó gặp phải con tử vật sài lang kia cũng giống vậy, mới vừa nhìn thấy mặt đã ngã từ trên cao xuống, bản năng tán loạn!
Tô Dật nghĩ tới lúc ban đầu đụng phải tình trạng như thế, mơ hồ như là nắm được tin tức quan trọng gì đó.
Tử vật hình như chỉ ở trước mặt mình mới có thể tự nhiên không giải thích được mà hao tổn hết tất cả lực lượng, hoàn toàn tịch diệt.
Tô Dật đương nhiên sẽ không ngây thơ cảm thấy, trên người mình thật sự tồn tại khí độ Bá Vương gì, dưới sự chấn động đó làm tử vật tan đi.
- Chẳng lẽ là có liên quan tới Hỗn Nguyên Chí Tôn công?
Bỗng nhiên, ánh mắt của Tô Dật hơi khựng lại, suy đoán vậy.
Hai lần chính diện đối lập với tử vật đều đã vận hành Hỗn Nguyên Chí Tôn công, trừ chuyện đó ra thì cũng không có điều gì đặc biệt.
Nghĩ tới khả năng này, Tô Dật khó tránh khỏi chấn động trong lòng.
Từ khi tiến vào khu di tích này, bình thường Hỗn Nguyên Chí Tôn công không tự chủ mà vận chuyển, còn cần hắn cố tình áp chế.
Không nghĩ tới, công pháp này còn có khắc chế tử vậtt!
- Là bởi vì những tử vật này đều giống với Yêu tộc sao?
Tô Dật nhíu mày suy tư nhưng không nhận được đáp án.
Nhưng mà vừa nghĩ tới mình bị đuổi một đường, chật vật không ngừng thì cảm thấy như thiếu máu.
Sớm biết như vậy lời thì nào cần chịu tội như thế, còn áp chế công pháp vận chuyển làm gì, trực tiếp tùy ý tự vận chuyển rồi nghênh ngang di chuyển trong di tích, là một chuyện thích ý nhường nào?
- Tô Dật, rốt cuộc là tình huống gì thế?
Phong Kỳ Nhi ở bên cạnh nhìn Tô Dật liên tục biến sắc thì không khỏi tiến lên hỏi.
- Ta có một chút suy đoán, nhưng vẫn không thể xác định, cần nghiệm chứng một chút.
Tô Dật suy nghĩ một chút rồi nói như vậy.