← Quay lại trang sách

Chương 1288

Tô Dật truyền âm với Phong Kỳ Nhi:

- Lát nữa muội theo sát ta, ta bảo muội phóng độc hồn, thì liền phóng thích.

Phong Kỳ Nhi chớp hai mắt ngây thơ, gật đầu đồng ý.

Mọi người chậm rãi đi vào rừng rậm, xung quanh cổ thụ che trời, linh khí nồng đậm xông vào trong mũi, khiến mọi người tinh thần rất thoải mái. Bọn người Tông Hoài vuốt râu, trong mắt tinh quang phóng ra, hưng phấn không thôi.

- Bí bảo, nơi này nhất định có bí bảo, sinh ra linh khí nồng nặc thế này, nhất định có bảo vật.

Cường giả Huyết Dương tông bắt đầu không để ý đến mọi người, ánh mắt như dại ra, giống như một kẻ tham lam điên cuồng tìm kiếm bảo vật khắp nơi.

- Đường đường là người của Huyết Dương tông, hiện tại lại chẳng khác nào một tên nhặt rác.

Ngụy Hồng hừ lạnh nói, khịt mũi xem thường.

- Hả?

Ngụy Hồng nói xong, thân thể không ngừng run rẩy, con ngươi trở nên đục ngầu, bắt đầu lẩm bẩm nói:

- Tìm đi, nơi này có bí bảo, mau tìm.

Ngay sau đó Vũ chấp sự nổi giận gầm lên một tiếng, phong phạm cường giả Nguyên Hư chẳng còn lại chút gì, mọi người phía sau Thương Vân điện cũng bắt đầu nghẹn ngào tìm kiếm trong rừng rậm.

- Ầm.

Ngụy Hồng lắc đầu, tinh thần ổn định, bên trong nguyên khí ngưng tụ, vỗ tới phía sau từng người Thương Vân điện, ngưng tụ nguyên khí độ vào trong cơ thể từng cường giả Thương Vân điện, nhất thời dưới chân buông lỏng, vừa ngã xuống đất, miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

Tô Dật lắc mình đỡ lấy Ngụy Hồng, trước mắt Tô Dật từng hình ảnh hiện lên, rừng rậm trước mắt khắp nơi đều là bí bảo, Thần phẩm cao cấp, Hoàng phẩm cao cấp khắp nơi đều có. Trong khi đó, những người Tất Tôn, Huyết Dương tông, Thánh sơn, Vương Toàn Đức đều ở nơi xa nhìn hắn. Trong đầu Tô Dật không ngừng nhìn thấy hắn đạp nát Thánh sơn, đạp Huyết Dương tông, đánh đâu thắng đó, cảnh tượng quét ngang vô địch. Sau đó, Tô Dật cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lảo đảo trong hư không.

- Nhanh rời khỏi nơi này, đây là huyễn cảnh, khả năng trúng mê huyễn hình Kỳ Môn Huyễn Hồn giới rồi.

Ngụy Hồng ở bên cạnh suy yếu hô lên, tâm hồn nhận lấy không ít trùng kích.

Nghe được lời này, Tô Dật dẫn theo Phong Kỳ Nhi nhanh chóng lùi lại phía sau, nguyên khí ngưng tụ, bàn tay màu đỏ thẫm đánh ra như một Xích Long phun trên tấm lụa, nơi xa một đường gợn sóng không gian hư không biến mất.

- Ngụy trưởng lão!

Tô Dật dò hỏi, cảnh giác nhìn bốn phía.

- Đi mau!

Cuối cùng Ngụy Hồng cũng cố hô lên một tiếng, liền ngất đi.

Tô Dật vô cùng hoảng sợ, nhìn lại mọi người, ngoại trừ mấy vị cường giả thực lực Nguyên Hoàng cảnh còn đang khó khăn chống đỡ, ánh mắt Nhị lưu thế lực Nguyên Hư hậu kỳ đều tan rã, trong miệng lẩm bẩm, nhưng ý thức cũng dần không còn tỉnh táo.

- Ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn giẫm đạp các ngươi dưới chân, ha ha ha!

Trong miệng một vị cường giả Nguyên Hư cảnh bên cạnh không ngừng kêu to.

Hét to chính là Kinh Kỳ Nhiên của Cửu Tinh cốc, Tô Dật nhìn thấy tình huống này lập tức tụ khí ngưng thần, Hỗn Nguyên Chí Tôn công vận chuyển, trong cơ thể xích hồng sắc Nguyên Hồn nhanh chóng yên tĩnh trở lại, ánh mắt cũng trở nên trong suốt, lập tức dẫn theo Phong Kỳ Nhi bay ra tránh khỏi Thương Vân điện cùng Cửu Tinh cốc, cấp tốc bay đi.

Lùi lại phía sau chỉ được vài bước, mặt Tô Dật tỏ vẻ kinh sợ, hắn phát giác ra tất cả mọi người đều nói ra những lời trong lòng, bình thường bọn họ không dám nói, đến nơi này đều nói ra, ai cũng trở nên tham lam, khát vọng, hai mắt đỏ bừng, như yêu thú tham lam khát máu nhìn thấy con mồi.

- Phần Thiên đại kích, ta nhất định phải đạt được ngươi, có ngươi ta có thể xưng bá thiên hạ.

Một cường giả phối hợp gào thét, xen lẫn vào đó là tiếng cười như điên, gân xanh nổi lên, hai con ngươi mở to ra.

- Niếp trưởng lão, ngươi cho rằng những phương pháp đó ngươi có thể giấu được ta sao? Một ngày nào đó ta muốn ở trước mặt Cốc chủ hỏi ngươi một chút, đến tộc cùng vì sao không nhìn trúng ta?

Cường giả Nguyên Hoàng cảnh Cửu Tinh cốc quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời rống to, dường như muốn trút bỏ hết những oán khí trước nay tích tụ.

- Tử Tinh Huyền Diệp, nơi này có Tử Tinh Huyền Diệp, ta tìm ngươi đã lâu.

Cường giả Nguyên Hư của Nhị lưu thế lực ôm lấy cây thống khổ khóc lóc nói.

- Tô Dật tiểu nhi, lão phu muốn bắt sống ngươi, hắc hắc, chỉ cần bắt được ngươi ta nhất định sẽ là Thủ Tịch trưởng lão. Tông Hoài, ngươi còn muốn tranh cùng lão phu sao?

Tông Hoài bên cạnh nghe Lý Trường Thanh nói, nhất thời nổi trận lôi đình, nguyên khí màu đỏ trong tay tăng vọt, phát lên một vầng Huyết Nguyệt, huyết quang ngập trời, khuấy động lá cây, bụi cát bay lên mù mịt, áo bào bay phần phật, kình phong như muốn hủy diệt hết thẩy bao phủ Lý Trường Thanh.

- Ầm.

- Bang bang!

Huyết Nguyệt vô cùng mạnh mẽ, mùi tanh tràn ngập, ánh mắt Tông Hoài đỏ bừng như sát thần hiện hữu, râu động theo gió. Hình dáng Huyết Nguyệt càng lúc càng to, lá cây vỡ vụn cùng cát đá li ti xen lẫn, Tông Hoài tung người một cái, nhảy lên vỗ song chưởng, quang cầu năng lượng huyết sắc to lớn đánh thật mạnh về phía Lý Trường Thanh.

- Lão phu sợ ngươi sao? Hôm nay mạng ngươi sẽ bỏ lại này.

Tuy cử chỉ của Lý Trường Thanh điên rồi, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh trường đao huyết sắc, huyết quang lấp lóe, chém ra một đao mang theo đao mang tinh hồng hung mãnh, uy thế như hình thiên chiến thần, quang mang từng trận, uy áp hiển hách, trực tiếp bổ không khí thành từng đạo không gian gợn sóng. Nhất thời trong không trung xuất hiện một vòng xoáy huyết hồng to lớn, thế như sét đánh. Thân ảnh Lý Trường Thanh từ bên trong vòng xoáy lóe lên, trong nháy mắt tránh thoát công kích của Huyết Nguyệt, giết đến bên người Tông Hoài, hai người hai đạo phong bão, triền đấu trên không trung.

- Ầm ầm.

Huyết Nguyệt như đạn pháo đập trên mặt đất, khí tức chấn động khắp nơi, thiên địa chập chùng rung động.

Trên mặt đất, nơi bị đánh trúng rạn nứt như mạng nhện, kéo dài hơn mấy chục mét, từng vết nứt khe rãnh nhìn thấy mà giật mình kinh hãi.

Quyết đấu như thế, chấn động hư không, bốn phía gió giục mây vần, kình phong mạnh mẽ trùng kích bốn phương tám hướng, như bão táp ập đến.

- Ầm.

Lại một tiếng vang thật lớn nổ ra, mặt đất ầm vang sụp đổ, lúc này mặt đất như tờ giấy bị xé bỏ, khó có thể chịu đựng được hai vị cường giả Nguyên Hoàng cảnh thay phiên nhau oanh tạc, biến thành một hố sâu hơn mười trượng, mắt thường khó có thể nhìn thấy đáy.

Nhìn lại rừng rậm, năng lượng khủng bố như kình phong phô thiên cái địa khuếch tán, đá lớn trong rừng cây đã sớm hóa thành bột mịn.

Vu Cửu U Huyết Dương tông có thực lực tương đối thấp hơn người khác, còn chưa kịp phản ứng đã bị chôn trong hố to, sống chết không rõ.

Biến hóa trong nháy mắt khiến Tô Dật chấn động không thôi, chân đạp Phù Diêu Bách Biến bộ, nguyên khí vận chuyển cực hạn, tránh thoát cơn bão năng lượng của Huyết Dương tông, lấy tốc độ sét đánh mang theo Phong Kỳ Nhi trốn đến nơi an toàn.

Trong mắt Tô Dật hiện lên một tia tinh mang, nhìn sự khác lạ của mọi người, hắn ngửi được một tia hết sức nguy hiểm.

- Thật sự là Kỳ Môn Huyễn Hồn giới sao? Chẳng lẽ thế gian lại có mê huyễn hình Kỳ Môn Huyễn Hồn giới sao?

Trong lòng Tô Dật vô cùng nghi ngờ, hắn theo Tây Vô Tình cùng Lôi Vân Hạ học tập một thời gian Kỳ Môn Huyễn Hồn giới này, thế nhưng từ khi tiến vào khu rừng bí mật đến giờ, hắn cũng không phát hiện ra.