Chương 1293
Một lần nữa Tô Dật lại xuất ra thiên phú kinh người, khiến Linh Thiên Tuyết chứng kiến trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Lúc này khí tức Tô Dật cường đại đến cực hạn, quần áo tơi tả tung bay trong gió, ánh sáng trong mắt nóng bỏng chói mắt, kèm theo từng trận từng trận tiếng sấm vang dội, thân hình Tô Dật luồn lên, liên tục cong người, thân thể giao thoa từ bên trên mà phi xuống.
- Cửu Tuyệt Hám Kiền Khôn.
Giữa không trung, từng đạo thiểm điện trên cao bổ ngang bổ dọc, như từng điện long đáng sợ du tẩu, thanh thế bá thiên tuyệt địa, chấn động càn khôn.
Tô Dật mang theo uy thế khủng bố, hư ảnh Đế tước lóa mắt hừng hực, không gian như tiếng phượng hót to vang vọng, kèm theo vô số dấu chân không ngừng rơi vào trong vết nứt không gian.
Uy áp đáng sợ tràn ngập trong gầm trời, trên vết nứt không gian thiểm điện tàn phá tung hoành bừa bãi, từng tiếng lanh lảnh như có thể xuyên qua trời cao.
Một cước tiếp một cước, cước này so với cước kia phát ra uy năng thiên cổ mạnh hơn gấp mười lần, khiến Phong Kỳ Nhi trông thấy cảnh tượng trước mắt, cả da đầu như tê dại, chân bước lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
- Tô Dật ca ca quá mạnh!
Phong Kỳ Nhi cảm thấy kỳ lạ nói.
Uy áp to lớn đánh xuống một cái khe, Tô Dật thu lại thủ ấn, thu liễm nguyên khí, thở phào một hơi thật sâu.
Lập tức mắt như hàn kiếm, vết nứt không gian trầm mặc không nói, ánh mắt rung động.
- A!
Trong không khí chỉ có cương phong gào thét, lại một trận trầm tĩnh kéo đến.
Tiếp đến, trong không gian truyền ra tiếng rít gào thảm thiết, Phong Kỳ Nhi vội che hai lỗ tai lại.
- Rốt cuộc làm thế nào ra ngoài đây?
Sắc mặt Tô Dật hiện lên một vòng tái nhợt.
⚝ ✽ ⚝
Trong ánh hào quang của mặt trời lặn, bờ biển đá ngầm bảo phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ cam, nơi xa đường chân trời rộng lớn dần chìm xuống, một vòng mặt trời đỏ giống như quả cầu lửa, ánh sáng chập chờn chiếu rọi trên sóng nước nhấp nhô.
Phía trên bờ biển, sườn núi cao lớn sừng sững, nhô ra khỏi ngọn núi, lúc này ánh chiều tà chói lọi chiếu rọi bao phủ lên ánh sáng rạng rỡ. Bốn phía sườn núi được bao phủ cây cối xanh um, những bông hoa tuyệt đẹp.
Trên sườn núi, có một lão nhân trên tám mươi tuổi.
Lão nhân râu tóc bạc trắng, hình thể thon dài thẳng tắp, đứng trong gió biển, từng nếp nhăn trên mặt cho thấy lão đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng.
Những sợi tóc trắng tung bay trong gió biển, một thân áo trắng thuần khiết mộc mạc, dưới ánh nắng chiều chiếu rọi giống như được bao phủ một tầng sương mù cam đỏ, cảnh đẹp tựa tiên cảnh.
Hai mắt lão nhân thần bí hơi khép lại nhìn biển trời nơi xa, biển trời nơi xa hiện lên tình cảnh bên trong vết nứt không gian.
Một tiếng gầm rú đau đớn vang vọng từ giao giới của biển trời, hình ảnh Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi hiện lên rõ nét dưới ánh trời chiếu rọi.
Ánh mắt lão nhân nghiêm túc, thu hết thẩy những chuyện phát sinh trong đó vào mắt.
- Đế Tước truyền thừa?
Lão nhân vuốt ve sợi râu bạc, thì thầm nói.
- Đúng vậy, từ một chỗ trong bí cảnh hắn lấy được Đế tước truyền thừa, còn thu được tinh huyết Phượng Hoàng của tộc chúng ta.
Một âm thanh non nớt từ dưới chân lão nhân truyền đến.
- Khó trách!
Lão nhân như có điều suy nghĩ.
Tiếng trẻ con non nớt phát ra, chính từ miệng thiếu niên dưới chân lão nhân, ước chừng mười hai mười ba tuổi, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt thơ ngây.
Giữa chân mày thiếu niên hiện ra vẻ thành thục trước tuổi, dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, hai mắt thiếu niên như ánh mặt trời rực cháy.
Tuy nhỏ tuổi nhưng trên người thiếu niên kia có khí tức Yêu tộc đáng sợ, siêu nhiên tuyệt thế, không như một loại Man tộc Yêu Thú, có khí phách chí tôn vương giả xưng bá thế gian.
Khiến tâm thần người khác phải run lên, nếu có tuyệt thế cường giả bên người, nhất định có thể thăm dò được tu vi của thiếu niên này khủng bố đến cỡ nào. Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi đã đạt được cảnh giới Yêu Thú không tầm thường, Yêu Tông cảnh trung kỳ.
Thần sắc thiếu niên thản nhiên, ngồi xếp bằng, nhìn bầu trời nơi xa ngáp một cái, buồn bã nói:
- Lão đại ta cũng được đấy, để hắn thông qua thí luyện tiến đến nơi này sao?
- Đùng đùng.
- Thú vị thật, quả thật là một nhân loại đặc biệt, có khí tức Yêu tộc, lại có thiên phú dị bẩm, trong nhân loại tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong, trong cơ thể hình như còn có linh hồn. Không tệ chút nào, hắn đã thông qua được khảo nghiệm tầng thứ nhất của ta.
Lão giả cao giọng cười to, hai tay vỗ vào nhau.
- Vậy thì hãy để lão đại tiếp tục đi.
Thiếu niên sốt ruột nhìn lão giả nói.
⚝ ✽ ⚝
Trong đường hầm không gian
Tô Dật nhìn vết nứt không gian không có chút phản ứng, mày cau lại, thời gian trôi qua mà hắn không có đối sách, khiến trong lòng hắn càng thêm nôn nóng.
Trong một chớp mắt này, hồ quang điện nơi vết nứt không gian chấn động, cương phong thông đạo không gian tăng lên, toàn bộ không gian bắt đầu run rẩy, sắc mặt Tô Dật khẽ biến, thân thể giật lên.
- Đây là gì?
Tô Dật sờ lên chóp mũi, ầm thầm suy nghĩ.
Tô Dật nhanh chóng quay đầu lại, vết nứt không gian trước mắt nhanh chóng mở rộng ra.
Hư không vặn vẹo lần nữa tạo nên một cổng vòm thành một vòng tròn đen nhánh, giống hệt hình tròn cổng vòm lúc tiến vào.
- Cuối cùng cũng có thể ra rồi.
Hai mắt Tô Dật sáng lên.
Hắn vừa nghĩ đến điều này, nhất thời nguyên khí bao phủ, bàn chân cách mặt đất, kình khí cuồn cuộn, lôi kéo Phong Kỳ Nhi như mũi tên nhanh chóng chui vào trong khe kia.
Xuyên qua vết nứt, lần nữa vết nứt không gian khép lại, không gian gợn sóng rung chuyển, đưa Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi đến dưới một chân núi.
Màn đêm bao phủ, ngôi sao rực rỡ trên bầu trời.
Ánh trăng trên trời cao chiếu rọi xuống thác nước như ánh trắng bạc rải rác khắp thiên địa, ánh sáng chiếu rọi lờ mờ, loang lổ nhiều màu lay động.
Ánh sáng mờ ảo chiếu rọi trên người Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi, từng trận cương phong khác biệt trong khe không gian, nơi này tiên khí chập chờn, gió đêm nhẹ thổi như vuốt ve mặt hai người.
Tô Dật đưa mắt nhìn bốn phía, thì ra giờ phút này hắn cùng Phong Kỳ Nhi đã vượt qua rừng rậm, đi đến dãy núi dưới chân.
Thiên Phong màu xanh trùng điệp, các dãy núi chồng lên nhau, ngọn núi cao nhất không nhìn thấy đỉnh, sương mù màu ngà sữa phiêu đãng xen kẻ khắp màu xanh tươi tối của núi rừng.
Trải qua cuộc chiến sinh tử trong rừng rậm cùng đường hầm, thời gian bên trong bí cảnh cũng thay đổi từ ánh sáng của bầu trời đến ánh sao của đêm tối.
- Tô Dật ca ca, chúng ta còn ở bên trong bí cảnh sao?
Phong Kỳ Nhi cũng nhận ra sơn mạch trước mắt chính là nơi nhìn thấy mọi người Thương Vân điện, chợt dò hỏi.
Ánh mắt trong trẻo của Tô Dật có chút gợn sóng, trong bóng đêm như mực ở Thiên Phong sơn, gió nhẹ vờn quanh chập phập phồng.
Không gian tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có bầu trời đầy sao làm bạn, mây mù sóng lớn như cây liễu rủ trong gió, bóng dáng uyển chuyển như tiên trong bức họa, đung đưa dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Nơi xa, núi rừng dày đặt, như mơ hồ có âm thanh thú rống trầm thấp, chấn động khắp núi rừng.
Trong lúc nhất thời, Tô Dật khẩn trương buông lỏng suy nghĩ.
- Đúng vậy, xem ra chúng ta vẫn phải vượt qua tòa núi này, chỉ cần đến nơi cao nhất của ngọn núi, hẳn có thể tìm đến được cơ duyên lớn nhất của bí cảnh.
Tô Dật ngửa đầu ngóng nhìn ngọn núi trước mắt, biết rõ nơi đó nhất định ẩn giấu bí mật cực lớn. Hắn quyết định ở chân núi vắng vẻ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại trèo tiếp.
- Kỳ Nhi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai chúng ta liền xuất phát trèo lên đỉnh.
Mặt Phong Kỳ Nhi đã sớm mệt mỏi vô cùng, tuy nhiên lúc nào cũng muốn chắn trước người Tô Dật, nhưng đứng ở khía cạnh tu vi mà nói, Tô Dật lợi hại hơn nàng nhiều.
Lúc này Phong Kỳ Nhi không thể làm gì khác mà dựa vào thổ tức duy trì cơ năng tiêu hao của thân thể.
Nghe Tô Dật nói, Phong Kỳ Nhi gật đầu, vui vẻ đồng ý, đi đến một chỗ ngồi xuống, mượn nhờ Nguyệt Hoa linh khí thổ nạp điều tức, chuẩn bị sẵn sàng trời sáng sẽ đi.