← Quay lại trang sách

Chương 1297

Bên trên ngọn núi, Tô Dật vung tay lên, bỗng nhiên một cổ khí tức uy nghiêm bá đạo tràn ngập, Thái Hư Thâm Hải cùng nguyên khí bạo dũng cuối cùng tu tập, ngưng tụ khí thế trên hai tay, ánh mắt lộ ra tinh huyết cùng hung sát dữ tợn.

Chỉ một thoáng, một luồng lực lượng ánh sáng thần bí từ trên trời hạ xuống, sâu trong hư không mờ ảo phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp.

Theo mây đen mà xuống, một đạo ánh sáng ngập trời từ trên tầng mây bắn ra, từng tiếng rồng ngâm như là sấm nổ, hung hãn vô cùng!

Lúc này quanh thân Tô Dật, nguyên khí quang mang đại thịnh, nguyên khí thuộc tính hỏa xen lẫn thuộc tính phong lôi bạo dũng khuấy động, kim xích quanh thân, theo tô dật lại tiến lên một bước cuối cùng, quang mang khuấy động.

- Grao hống!

- Ầm!

Trong chớp mắt, sơn phong cùng hư không đồng thời rung động, thiên băng địa chấn.

- Kim Long trấn Cửu Tiêu!

Quanh thân Tô Dật vang lên tiếng long ngâm uy áp, phía sau hắn hiện lên kim sắc long ảnh to lớn dài trăm trượng, thần uy lẫm liệt, long lân sáng chói rạng rỡ, thân thể to lớn du động lăng lộn trong hư không, thôn phệ hắc ám vô biên.

Trong chốc lát, tạo nên động tĩnh cực kỳ đáng sợ, thiên địa rung chuyển, kim quang lập lòa, chấn động cả ngọn núi to lớn.

Tô Dật hét lớn một tiếng, long ảnh mang theo khí tức uy thế lớn lao, bao phủ tràn ngập cả đỉnh núi.

Bỗng nhiên, khí tức trong toàn bộ thiên địa như bị dao động mãnh liệt, cây cối sơn phong sắc xanh gợn sóng cuộn trào khí tức chấn động mãnh liệt, lắc lư không ngừng.

Hư ảnh Kim Long to lớn vắt ngang hư không, Long Đằng bay lượn, giống như đến từ Thái Cổ long ngâm, rung động thật sâu linh hồn những người xung quanh.

Thần uy trấn thiên, thần long hàng thế khiến cho cả thiên địa trong phút chốc vỡ nát như không còn.

Đầu rồng xê dịch, thiên địa biến sắc, trong mây đen sấm chớp cuồn cuộn, kèm theo thiểm điện phát ra, uy áp đáng sợ cùng cực về phía mây đen đỉnh núi nghiêng ép mà đi.

Đồng thời từ trên trời hạ xuống, ánh sáng hồ quang điện màu chì, đập vào sườn núi.

Toàn bộ hư không rung chuyển, ngọn núi rộng lớn bị lay động kịch liệt, toàn bộ nơi này đã biến thành một nơi có nhiệt độ khá cao, khói trắng bốc lên không ngừng.

Uy Long hiển hách, chấn động thương khung.

⚝ ✽ ⚝

Phía trên hải nhai, hư không ầm vang, mây đen chập chờn, sấm sét vang dội.

Bỗng dưng sâu trong hư không, một tiếng hót non nớt ro rõ của phượng hoàng nớt từ trên người đâm thẳng trời cao, phượng ảnh bị trừng phạt phát ra từ trong vùng đầm lầy, hai con ngươi phượng ảnh quang mang hừng hực, như mặt trời tỏa sáng, như muốn thiêu đốt vạn vận trên thế gian.

Thân ảnh thần điểu vỗ cánh bay lên, hỏa quang đỏ ngầu di thiên, bên trong màn trời trở nên nổi bật, hỏa quang bay vụt, vượt qua thiên địa, thẳng lôi vân phía sau chân trời mà đi.

Trong nháy mắt, trên hải nhai hỏa quang ngập trời, kim quang tràn ngập, phượng hoàng run rẩy, cùng sấm sét trong mây đen giao kích, đứa bé như một Bá Vương, hoàng giả bễ nghễ uy áp nhảy lên đến cực hạn, hai mắt đứa bé như lửa, uy lăng không thua gì hoàng giả trưởng thành.

Giờ phút này, hắn cùng Tô Dật nghịch thiên mà đi, mạnh mẽ chống đỡ thiên lôi.

Chim thần trấn thiên, thần long hàng thế, bên trên hai vị diện đồng thời làm cho cả thiên địa trong phút chốc mơ hồ.

Hai đạo uy thế kinh thiên, hai lần nghịch thiên đối uy, thiên uy cuồn cuộn, sấm sét vang dội, lôi cuốn phong lôi đầy trời cũng đến cực hạn.

- Ầm.

⚝ ✽ ⚝

Ngọn núi run rẩy, hải nhai kịch lắc.

Phong Kỳ Nhi bị một kích kia văng ra ngoài mấy trượng, dưới thiên uy mênh mông cỡ này, trong lòng cũng không kinh ngạc.

Lão giả thần bí ở bên khác, trong lòng rung động vô biên, thiểm điện rực rỡ chói mắt khuếch tàn toàn bộ hải nhai, đá ngầm khắp nơi đều bị cháy xém.

- Đối kháng xong rồi sao?

Phong Kỳ Nhi ngừng thở, song quyền nắm chặt, lòng bàn chân phát run, đáy lòng rung động đến cực hạn

- Qua rồi sao?

Linh Thiên Tuyết nhếch môi, nàng có thể cảm giác được khí tức Tô Dật vẫn còn, ngoại trừ lôi đình cùng trọng áp khiến hắn bị thương tổn, thì cũng không có dấu hiệu quá hư nhược.

Chẳng qua cùng trời đối kích, so với khi nàng độ kiếp cũng không rung động dọa người như vậy.

Hào quang chói sáng bao phủ trên ngọn núi, khiến cho người ta nhìn không rõ ràng, vài giây tích tắt như dài trong một năm.

- Ầm ầm.

- Thành công không?

Lão giả thần bí nín thở mà đợi, nước biển bốn phía như đọng lại, chim bay nơi chân trời cũng lâm vào trạng thái bất động.

Mọi thứ biến mất trong dệt ánh sáng, tia sét hoành hành bắt đầu tan biến và những đám mây đen bắt đầu tan đi.

Ánh nắng chiều vẫn rực rỡ như thường, biển trời nhuộm dần màu ánh sáng chạng vạng tối, bầu trời mượt mà phản chiếu màu hồng nhạt ở nơi cuối cùng.

Nơi xa gió êm sóng lặng, ngôi sao dần xuất hiện, trên thiên hà, mặt trăng ẩn chứa trong nước, như mỹ nhân đắm nhìn, dao động lên một cái rèm châu ngóng nhìn Thiên Hà.

Sắc trời chợt hiện, như xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng mặt trời giống như một chùm ánh sáng dốc xuống từ những đám mây đen chưa tan, tia sáng chiếu rọi vào màu xanh da trời pha lẫn xanh lá của cây rừng, giống như vô số con rồng lớn ầm ầm phun ra những thác nước vàng, làm chói mắt mọi người.

Sơn ảnh thướt tha, khí vụ trong rừng bốc lên, sơn hình dần dần nổi bật lên dưới ánh mặt trời vàng chói.

Trên đỉnh núi, Tô Dật kinh thiên mà đứng, hai chân đạp đất, eo thẳng tắp, quanh thân quang mang phun trào, như một vương giả chí tôn bễ nghễ thế gian.

Thời khắc này Tô Dật lỗi lạc ngạo thiên, ánh mắt trung thực, da thịt trần trụi dưới ánh sáng kim sắc của mặt trời chiếu rọi, hiện lộ ra kim loại sáng bóng, nhìn Phong Kỳ Nhi phủ phục ở sườn núi cười lớn.

- Thành công rồi!

Linh Thiên Tuyết cùng Phong Kỳ Nhi chấn động, cùng thốt một lời.

Hư không cuồn cuộn, trên hải nhai cũng có một đạo ánh sáng kim sắc bắn thẳng đến mà xuống, bao phủ rót vào trên người Tô Dật cùng đứa bé.

Khi quang mang gia thân, một luồng khí tức linh khí thâm hậu xa xăm độ vào toàn thân Tô Dật, dọc theo kinh mạch rộng lớn không ngừng chảy vào Thái Hư Thần Hải.

Vụ khí tràn ngập, năng lượng thiên địa mênh mông dập dờn bao phủ trong toàn bộ sơn phong, linh khí bốn phía bắt đầu ngưng tụ lại.

Được linh khí vây quanh, vết thương trên người Tô Dật nhanh chóng ngưng kết! Khí thế cũng không hề suy yếu, thần sắc dần dần bình phục trở lại, trong lúc mơ hồ lộ ra thần huy rạng rỡ.

Thời khắc này, Tô Dật kim quang chói mắt, sau khi quang mang tán đi, Tô Dật đã không hề suy yếu, vết thương vừa mới khép lại toàn bộ, Thái Hư Thần Hải lại lần nữa tràn đầy.

Đăng lâm tuyệt đỉnh, bễ nghễ thiên hạ, vì ta độc tôn!

Ánh mắt Linh Thiên Tuyết kinh ngạc, nàng hiểu rõ đây là khen thưởng sau khi trải qua đại kiếp, giống như ở Đăng Thiên Thai lúc trước.