Chương 1311
Ánh mắt Lưu Dương lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn bộ dáng Tô Dật ngụy trang thành người hơn ba mươi tuổi, trong lòng cảm thấy rất ngờ vực, bản thân hắn hơn hai mươi tuổi là Nguyên Hư cảnh ngũ trọng, bên trong đệ tử trẻ tuổi Huyết Dương tông thực lực cũng không yếu.
Nam tử trước mắt tuy tu vi cảnh giới không bằng hắn, nhưng trước khi từ cành cây nhảy xuống thì đã ở trên cành cây quan sát lâu rồi nhưng hắn lại không phát hiện ra, con ngươi trong mắt Lưu Dương không ngừng đảo quanh, mắt lộ ra tinh quang, lạnh giọng hỏi:
- Khoan đã! Ta có nói để cho ngươi đi sao?
- Đúng đúng, đại nhân nói đúng lắm, ý của đại nhân là sao?
Mày Tô Dật trầm xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi Lưu Dương, nhìn Tư Đồ Mục Dương bị đập rơi trên tảng đá.
- Chuyện không liên quan tới ngươi, nói đi! Ngươi ở phía trên bao lâu rồi?
Lưu Dương cảnh giác hỏi Tô Dật.
- Thưa đại nhân, tại hạ mới vừa ngồi trên cây nghỉ ngơi không lâu, không ngờ đại nhân thần công cái thế, khiến tại hạ giật mình chấn động rơi xuống, những chuyện phát sinh vừa rồi, thực sự là tại hạ không nghe nói gì cả.
Tô Dật làm bộ dáng vô cùng sợ hãi, khoa tay múa chân phân bua.
Tô Dật mới vừa từ trong bí cảnh đi ra, cửa bí cảnh nơi xa vừa mới đóng lại, hắn nhìn thấy mấy người đệ tử Huyết Dương tông, đang muốn moi một ít tin tức từ miệng bọn họ, xem ở bờ hồ xảy ra chuyện gì.
- Hả?
Ánh mắt Lưu Dương lóe lên.
- Vậy ngươi nói cho gia nghe xem, ngươi có từng nhìn thấy qua Tô Dật không?
- Thật không dám giấu giếm, tại hạ vốn cũng vì bí cảnh thối tha này mà đến, chỉ thấy những đệ tử đại môn đều bị bí cảnh hút vào, ta cũng thấy rõ tên Tô Dật Bá Vương tông kia cũng bị hút vào trong đó, tại hạ liền bỏ đi ý niệm tiến nhập vào bí cảnh trong đầu, đang chuẩn bị rời khỏi chỗ thị phi này đây.
Tô Dật chắp tay thi lễ, chân mày nhíu lại, trầm giọng nói.
- Ừ...
Hai mắt Lưu Dương sáng lên, rõ ràng còn đang suy nghĩ lời Tô Dật nói có phải là sự thật hay không.
- Sư huynh, ta thấy người này vô cùng quỷ dị, không bằng...
Đệ tử Huyết Dương tông phía sau nhẹ giọng khẽ nói với Lưu Dương, còn làm động tác cắt cổ.
Thời điểm Lưu Dương đang muốn phát tác, quay đầu nhìn lại, Tư Đồ Mục Dương từ bên trong vùng phế tích chậm rãi đứng lên, sợi tóc bay lượn, chân đứng không vững, nỗ lực dựa thân vào tảng đá phía sau đứng lên, vết máu loang lổ, giống như huyết nhân.
- Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn biết nơi Tô Dật hạ lạc sao? Một đám phế vật!
- Vị đại ca này, phiền ngươi quan tâm rồi, tạm thời tránh qua một bên để ta phế mấy tên tặc tử này.
Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương lóe lên như hàn kiếm, lạnh giọng nói.
Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương trước mắt, trong lòng cảm động vô cùng, cũng không nói gì.
- Ồ! Mệnh ngươi thật cứng rắn, đáng tiếc đây sẽ là câu nói sau cùng của ngươi, một lần cuối cùng, Tô Dật ở đâu, ngươi có nói hay không?
Khóe miệng Lưu Dương nhếch lên, nở nụ cười ác độc.
- Muốn chiến thì chiến, không cần nói nhảm nhiều.
Hai mắt Tư Đồ Mục Dương trợn lớn, trở nên đỏ ngầu, chiến ý dâng trào.
- Các ngươi! Đi giết hắn!
Lưu Dương giơ tay vung lên, mấy tên đệ tử Huyết Dương tông lắc mình bay lên không trung, đi tới trước người Tư Đồ Mục Dương.
- Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào! Hôm nay ta sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là con kiến hôi hèn mọn!
Mấy tên đệ tử Huyết Dương tông xếp thành một hàng, nguyên khí trước người bắt đầu khởi động, mang theo từng trận kình phong năng lượng, xung quanh nhấc lên huyết khí vô biên, tràn ngập bốn phía núi rừng.
Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương hung hãn, giơ tay ngưng kết, tức thì trong hai tay hội tụ một luồng ánh sáng màu đen sáng chói thâm thúy, trực tiếp bao vây đệ tử Huyết Dương tông.
Trong nội tâm Tô Dật run lên, rùng mình nhìn Tư Đồ Mục Dương, trải qua hơn một năm tu luyện cùng ma luyện, tướng mạo Tư Đồ Mục Dương vốn thanh tú có thêm mấy phần cương nghị rắn chắc, mày kiếm sắc bén, mũi cao môi mỏng, ánh mắt vốn trong suốt như một dòng thanh tuyền, thuần khiết không gì sánh được, lúc này lại mang theo một loại dũng mãnh gan dạ, không chút khuất phục.
Đã hơn một năm không thấy, bản chất tiểu tử này vẫn cuồng ngạo như vậy, trước đây hai người Tô Dật cùng Tư Đồ Mục Dương hợp lực bên trong bí cảnh quậy vạn kiếm đại hội đến long trời lở đất, chuyện như mới diễn ra hôm qua. Thần Kiếm môn, một cái tên khó có thể xóa nhòa trong lòng Tô Dật, lần nữa cuồn cuộn trong đầu hắn, một ngạo thiên tuyệt thế hào hùng lại nổi lên trong lòng hắn.
Lại nhìn nguyên khí Tư Đồ Mục Dương ngưng kết, vẻ tàn nhẫn từ trong ánh mắt lóe lên, nguyên khí Thổ thuộc tính màu đen dao động.
- Sao tên tiểu tử này có thể mạnh như vậy?
Đệ tử Huyết Dương tông đứng đầu nhìn tầng nguyên khí của Tư Đồ Mục Dương, thầm kinh hãi.
Tư Đồ Mục Dương thoạt nhìn khá yếu ớt, nhưng sau khi nhận một kích của Lưu Dương nhưng vẫn còn có thể bạo phát như vậy, trong lòng chúng đệ tử Huyết Dương tông không khỏi âm thầm sợ hãi, nếu không sử dụng chút thủ đoạn sợ sẽ thua trong tay hắn.
- Ầm...
Một màu đen một màu đỏ, nguyên khí hai cổ thuộc tính tỏa ra trong không khí, Tư Đồ Mục Dương một thân bạo phát, bỗng nhiên giận dữ đánh trên mặt đất, nguyên khí Thổ thuộc tính màu đen cuộn trào mãnh liệt vô cùng từ lòng bàn chân mà ra, kình phong gào thét, như một cơn lốc xoáy hoành hành tàn sát bừa bãi.
- Xoẹt...
Bàn chân hạ xuống mang theo trùng kích to lớn, khiến kình phong năng lượng vây quanh ầm ầm vỡ nát, từng đoạn rễ cây hóa thành bột phấn, theo mặt đất sinh ra vết rạn, lan rộng như mạng nhện.
Sắc mặt đệ tử Huyết Dương tông kinh hãi vô cùng, từng người bắt đầu khởi động nguyên khí huyết sắc, đứng làm một hàng, từ chưởng ấn phía trước đó, như tràn ra huyết hải cuồn cuộn, huyết khí hung sát âm trầm dung hợp lẫn nhau, hình thành một tường thành huyết sắc to lớn, màu đỏ tươi chói mắt, khiến người nhìn vào sợ hãi, tóc gáy dựng thẳng.
- Huyết Ảnh tường!
Đây là kỹ năng hợp thể của Huyết Dương tông, có thể tập kết lực lượng của mấy người cùng một chỗ, phát huy năng lượng vô cùng to lớn.
Đội hình như vậy cùng khí thế ngút trời, Tư Đồ Mục Dương chiến ý ngập trời, ánh mắt cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
- Khà khà, tiểu tử, chỉ trách ngươi gặp phải Huyết Dương tông chúng ta.
Lưu Dương quan sát bên chiến đấu từ xa, nhìn thấy đối phương bị nghiền ép, trong lòng hắn vô cùng kích thích.
Ánh mắt Tô Dật chăm chú nhìn Tư Đồ Mục Dương, thấy hắn ta có chút hưng phấn, ánh mắt hơi trầm xuống, cũng muốn nhìn xem trong khoảng thời gian này Tư Đồ Mục Dương tiến bộ như thế nào.
Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương bễ nghễ trầm xuống, nguyên khí Thổ thuộc tính màu đen quanh thân dao động, thiếu niên hắc bào như chìm trong một mảnh sương mù màu đen, cả người tựa như mang theo một luồng uy áp, trên khuôn mặt tuấn tú, hai tròng mắt trong suốt tràn ngập thần huy, như chí tôn vương giả bễ nghễ trong thiên hạ.